Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 775 : Quỷ bí chi địa
Ngày đăng: 04:52 22/04/20
Lúc đầu, theo suy nghĩ của Lâm Vân Phong, chỉ cần Âm Dương pháp quyết đại thành, tự gã có khả năng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt. Nhưng sau khi đã đại thành pháp quyết, gã mới phát hiện do bởi đặc thù hoàn cảnh, pháp quyết bản thân cũng không đủ để dung nạp toàn bộ khí âm dương mạnh mẽ không gì sánh được này.
Vì thế lại càng ép gã tiếp tục tu luyện, cần nâng cao pháp quyết thêm một mức, như thế mới có khả năng ứng phó với nguy cơ trước mắt. Nhưng đúng lúc này, Lâm Vân Phong lại không tìm được phương pháp nào đột phá cực hạn của Âm Dương pháp quyết, chỉ có thể cố gắng cùng với Hứa Khiết giữ cho tâm ý tương đồng, hai người quên hết mọi thứ, chìm vào hoàn cảnh bế tắc.
Nhưng đúng vào lúc này, hạt ngọc thần kì đã tiến vào thế giới của hai người, cử động của nó vô tình đã khuấy động huyền cơ trước giờ Lâm Vân Phong tìm mãi không ra, khiến cho Lâm Vân Phong và Hứa Khiết trong tình huống vô ý thức, theo chuyển động của hạt ngọc, cuối cùng đột phá được cực hạn, đạt tới cảnh giới trước giờ chưa từng có.
Như vậy, linh khí vài ngàn năm ẩn chứa bên trong hạt ngọc bắt đầu bồi dưỡng thân thể của hai người, đồng thời ý thức của hạt ngọc cũng liên hệ được với hai người, cả ba chỉ trong nháy mắt đã dung hợp vào làm một, đồng thời bộc phát hào quang rực rỡ, liền hấp thu toàn bộ hai khí âm dương trong không gian, khiến cho xung quanh đã chìm vào tối tăm, duy chỉ có cả ba lấp lánh phát quang.
Tình hình này rất kì diệu, bất qua chỉ duy trì được một lúc, hạt ngọc châu tách khỏi hai người Lâm Vân Phong cỡ một trượng. Mở mắt quan sát, Lâm Vân Phong với Hứa Khiết cùng nhìn nhau mỉm cười, im lặng vui sướng mờ hiện ra trong đáy mắt của hai người. Quay đầu, hai người xem xét hạt ngọc, trong mắt lấp lánh chói lọi chất ngọc, phảng phất giống như bốn viên đá quý, bị hạt ngọc hấp dẫn thâm sâu.
Rất lâu sau, Lâm Vân Phong mở miệng:
- Theo chúng ta ra ngoài, thế giới ngoài kia vốn vô cùng mĩ lệ.
Ngọc châu chuyển động một lúc, một tia ý thức đã xuất hiện trong tư tưởng của Lâm Vân Phong và Hứa Khiết.
- Bề ngoài thì đẹp, đáng tiếc đó là thế giới của các người, thế giới của ta ở nơi này. Đi đi, các người may mắn, tiếp tục đi theo con đường của các ngươi, ta chúc phúc cho các ngươi.
Lâm Vân Phong hơi không đành, nhưng gã biết rất nhiều sự việc đã sớm được định trước, gò ép cũng không có tác dụng, bèn nói:
- Cảm tạ lời chúc phúc của ngươi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Nói xong hào quang ngoài thân lóe lên, một cánh cửa không gian thời gian mở ra, liền hút lấy cả hai người hút vào trong.
Nói xong bước lên một bước, tốc độ không nhanh nhưng thân ảnh tự động tách ra, khiến cho người ta có một loại cảm giác ảo ảnh phân thân.
Huyền Nguyệt Vô Song hừ nhẹ một tiếng, quát lên:
- Không cần đắc ý, để xem ngươi có khả năng còn cười được mới coi là có bản lĩnh.
Di chuyển sang ngang ba trượng, Huyền Nguyệt Vô Song tránh khỏi đối diện với Lục Vân, sau đó thân hình lật nghiêng, hai tay múa lên xuất chưởng, tay trái thi triển pháp quyết Đạo gia, tay phải thi triển tuyệt kĩ Phật môn, hai pháp quyết có chân nguyên bất đồng theo sự khống chế của hắn lại kết hợp làm một, uy lực tăng nhiều lần, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một kết giới áp lực, xuất hiện bên ngoài thân Lục Vân.
Một chiêu trước mắt, Lục Vân không hề phản kích, chàng chính đang thi triển ra pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", chống lại chưởng kình của đối phương. Lục Vân vốn có khả năng xuất thủ phá giải, nhưng lúc này tâm tư không ở nơi đây, chàng tập trung toàn bộ tinh lực để dò xét tình huống xung quanh, muốn hiểu rõ cái mà Huyền Nguyệt Vô Song gọi là phép tắc là như thế nào.
Thông qua dò xét của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân nhanh chóng phát giác được một số sự tình, tâm tình trở nên nặng nề, bởi vì không gian này biến hóa rất nhanh, toàn bộ có quan hệ với những hình ảnh không hề lặp lại trên bốn bức tường.
Đồ án này khá là cổ quái, nhìn đơn giản chỉ là một số hoa cỏ, phối hợp với nó có một vài phù chú xen lẫn bên trong. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại phát giác, những đồ án này lần lượt tạo thành vô số đồ án phức hợp, tựa như ngàn vạn trận pháp, mỗi một loại trận pháp lại có những đặc điểm riêng. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân có tần suất cực nhanh, nhưng cũng rất khó khăn nắm bắt được từng chi tiết nhỏ.
Thêm nữa, cho dù Ý Niệm Thần Ba có khả năng nắm bắt từng chi tiết nhỏ không sai như thế nào đi nữa, nhưng là tổ hợp của ngàn vạn, tính ra biến hóa bất tận, cuối cùng hội tụ trong não của chàng, trong thời gian ngắn chàng cũng không thể xử lí. Hơn nữa những đồ án đó lại luôn luôn lưu động không ngừng, đồ án mới lại có biến hóa mới liên tục thêm vào không ngừng, khiến cho Lục Vân cảm thấy có lòng mà không có sức.
Một chiêu đánh ra không chút thành quả, Huyền Nguyệt Vô Song trong lòng hơi kinh sợ. Bất qua hắn phản ứng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã triển khai công kích thứ hai. Lúc này, phương thức của Huyền Nguyệt Vô Song đã thay đổi, toàn bộ cá nhân phân thành tám hình bóng, khóa chặt Lục Vân ở giữa, khoảng cách lần lượt hoàn toàn tương đương.
Sau đó, tám Huyền Nguyệt Vô Song đồng thời bắt đầu tấn công, mỗi hình bóng lấp lánh ánh sáng không giống nhau, hai tay bắt ấn khác nhau, chỉ có chung một điểm, đó là những công kích đó đều vô thanh vô tức, tựa như là một bức họa, yên tịnh không chút âm thanh.
Không có âm thanh không phải là không mạnh mẽ. Lần này, thế công của Huyền Nguyệt Vô Song cực kì sắc bén, tám hình bóng phát ra tám dải sáng, tuy sắc thái dường như có vẻ không giống nhau, nhưng khi đến gần thân thể Lục Vân, bốn dải sáng hội tụ thành một khối cầu ánh sáng, bao phủ xung quanh Lục Vân. Bốn dải sáng còn lại biến hóa kỳ diệu thành Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, dùng hình dáng của bốn thần thú, đồng thời chui vào bên trong quả cầu ánh sáng, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của Lục Vân.
Toàn bộ bên ngoài, Lục Vân trong lòng hiểu rõ, nhưng chàng trước giờ tự phụ, lại thêm tinh lực phóng ra thăm dò xung quanh, nên cũng không quá chú ý. Nhưng chàng dò xét không có kết quả, dự định bỏ qua, một tín hiệu nguy hiểm đột nhiên xuất hiện trong lòng chàng.