Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 803 : Túc mệnh nan đào (Định mệnh khó tránh thoát)

Ngày đăng: 04:52 22/04/20


Danh tự này ba người Dịch viên đều chưa từng nghe qua, cũng không biết lai lịch thế nào, ba người chỉ toàn lực thúc động pháp quyết, dùng sức mạnh thần thánh luyện hóa nguyên thần của Thiên Ảo Quỷ Tiêu. Nhưng thời gian trôi qua mãi, Thiên Ảo Quỷ Tiêu tuy kêu la thảm khốc không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào bị tiêu diệt dù cho ba người cố gắng thế nào đi nữa.



Hơi nóng giận, Phong Viễn Dương đùng đùng lên tiếng:



- Đáng ghét, con quỷ này không ngờ lợi hại như vậy, thật là khiến ta tức chết được.



Càn Nguyên chân nhân than thở:



- Xem ra tu vi bọn ta quá yếu rồi, mãi vẫn không làm được gì nó. Ôi …



Tĩnh Nguyệt đại sư nhỏ giọng:



- Nếu như có Ngạo Tuyết ở đây tình huống hẳn không như vậy.



Đau thương nhàn nhạt vây lấy cả ba. Lúc này, đối mặt với Thiên Ảo Quỷ Tiêu cả ba không làm gì được, lại không thể bỏ đi, thật sự tiến thoái lưỡng nan.



Nhưng đúng lúc đó, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt truyền đến, khi cả ba người còn đang kinh ngạc, liền có thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa vang lên:



- Ba vị không nên lãng phí tinh lực nữa, với tu vi các vị, lại không có thần binh cực mạnh không thể tiêu diệt nó được đâu. Hay là hãy giao lại cho ta.



Ánh trắng lóe lên, một bóng người mờ hiện, chính là một lão già râu tóc bạc trắng.



Cảnh giác nhìn người mới đến, Càn Nguyên chân nhân hỏi lại:



- Ngươi là ai, chúng ta vì sao phải giao quỷ vật lại cho ngươi?



Lão già cười đáp:



- Tên của ta không nhỏ, nhân gian biết ta đều gọi là Trúc Tiên.



- Trúc Tiên?



Nhỏ nhẹ lẩm nhẩm hai lần, Càn Nguyên chân nhân lại lên tiếng:



- Tên này chưa từng nghe qua, hay ngươi hãy cho chúng ta một lý do chính đáng, vì sao phải giao quỷ vật lại cho ngươi?



Trúc Tiên liếc nhìn Thiên Ảo Quỷ Tiêu yếu ớt, điềm nhiên đáp;



- Bởi vì ta có thể hủy diệt nó, mà các vị có giữ lại cũng khó làm được.



Tĩnh Nguyệt đại sư nghi ngờ hỏi:



- Chúng ta làm sao biết được ngươi không phải cùng phe với hắn, cố ý đến đây lừa dối chúng ta.



Trúc Tiên cười đáp:



- Ba vị có biết nếu ta cùng phe với hắn, các vị có thể đối địch được ta chăng?
- Trên thế gian không tồn tại sự bất diệt, chỉ có điều người ta không tìm được phương pháp thôi. Chỉ cần biết được phương pháp, điều gì đều có thể hủy diệt được. Vĩnh biệt thế nhân đi, ngươi đến đây đã quá lâu rồi, hẳn phải quay lại nơi ngươi thuộc về đó.



Nói rồi năm ngón tay phải nắm lại, một luồng hào quang ánh tím xuất hiện, lập tức thôn tính lấy Thiên Ảo Quỷ Tiêu.



- Không! Không thể được, sao lại như vậy? U Linh Quỷ Vương ngươi thật tàn độc, không ngờ học được từ thứ tà ác nhất từ Phật môn là …



Thanh âm liền ngừng ngang, một quỷ vật có lòng muốn tranh bá thất giới đến cuối cùng vẫn là giấc mộng tàn mà thôi.



*******************************************



Biển mây có hoa, khí mây như sông, trước cửa lớn của một đại điện có ánh bảy màu bao phủ, một bóng người đang đứng yên nhìn khắp bốn phía.



Trước mắt, núi hư ảo như cũ, nước xanh biếc như sông, mọi thứ đều không chút thay đổi, chỉ có điều yên lặng như tờ, thiếu đi sự phồng hoa của ngày trước.



Tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, một thanh âm như tự nói:



- Kết thúc định mệnh của tương lai đến, Thiên Chi đô có thể giữ lại được bao lâu? Gần như chỉ là hồi ức, hay là còn có sự khác biệt?



- Linh Tôn, người đừng quá lo lắng, có chúng ta thủ giữ nơi đây, cho dù là Địa Âm Tà Linh lợi hại cũng không nhất định thắng được liên thủ của chúng ta.



Ngoài cửa điện, Hỏa Linh Thần Viên nhẹ giọng an ủi.



Xoay người, Linh Tôn liếc nhìn lại, miễn cưỡng cười nói:



- Có tự tin rất tốt, chỉ có điều …



Thân thể rung lên, cả Thiên Chi đô đột nhiên lay động khiến Linh Tôn biến hẳn sắc mặt, miệng vội lên tiếng:



- Lập tức tập hợp mọi người lại, kiếp nạn đã đến rồi.



Hỏa Linh Thần Viên vâng một tiếng, lắc người liền biến mất. Linh Tôn lại nhanh chóng quay vào điện, đến trước "Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi", ánh mắt nhìn cảnh tượng trên bề mặt.



Lúc này trên bề mặt "Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi" - bảo vật trấn giới của Thiên Chi đô – chính đang hiện ra hình bóng rõ ràng của Địa Âm Tà Linh còn gọi là Âm Đế. Hắn đang đứng trước cửa vào Thiên Chi đô, điện Vạn Niên Thần Thụ. Hắn đang toàn lực khai mở phòng ngự của Thiên Chi đô dự tính tiến vào.



Linh Tôn vẻ mặt khó coi, suy đoán sơ lược từ tình huống trước mắt, tối đa giây lát Âm Đế sẽ có thể mở được cửa vào. Đến lúc đó linh khí của Thiên Chi đô sẽ qua đó nhanh chóng tiêu tan.



Một khi thiếu đi linh khí trời đất để duy trì, Thiên Chi đô không những bị hủy diệt, ngay cả mình và mười sáu vị Thiên linh cũng sẽ giảm đi thực lực rất nhiều. Khi đó nếu đối mặt với công kích đáng sợ của Địa Âm Tà Linh, có thể thấy khó mà chịu đựng nổi.



Nóng nảy nhìn Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi xoay chuyển, Linh Tôn cau mày ủ dột, làm thế nào mới có thể giảm bớt thương tổn, làm thế nào để tổn thất ở mức nhỏ nhất?



Đối với người có sinh mạng ngàn năm như Linh Tôn, cả đời tuyệt đối không thích giết chóc, mà thích hòa bình. Lúc này Âm Đế ở ngoài cửa, kiếp nạn sắp xảy đến, giết chóc không thể tránh được, nhưng lòng Linh Tôn suy nghĩ không phải là bảo vệ chính mình, bảo vệ Thiên Chi đô, mà hy vọng mười sáu vị Thiên linh đi theo mình tận khả năng thoát qua kiếp này.



Ngoài điện, Hỏa Linh Thần Viên vội vàng đi vào, miệng nghiêm túc nói:



- Bẩm Linh Tôn, toàn bộ đã đến, sẵn sàng chiến đấu.