Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 807 : Phản hồi Dao Trì
Ngày đăng: 04:52 22/04/20
Thu lại thần cung, Kiếm Vô Trần cơ hồ muốn ngã gục tại chỗ, toàn thân giãn ra, không còn một chút sức lực, sức sống phảng phất như bị rút mất, chỉ còn lại một cái xác mà thôi.
Lắc lư vài lần, cuối cùng Kiếm Vô Trần ổn định được tư thế bước tới, hướng về phía Diệp Tâm Nghi đang chờ đợi xa xa. Một lúc lâu sau, Kiếm Vô Trần đến bên Diệp Tâm Nghi, thấy vẻ mặt nàng trắng toát, không khỏi thương cảm lên tiếng:
- Tâm Nghi, không sao rồi, để huynh đỡ muội rời đi.
Cúi mình xuống, Kiếm Vô Trần cật lực đỡ Diệp Tâm Nghi, chầm chậm đi về nơi xa xa. Diệp Tâm Nghi hơi bàng hoàng, quay đầu nhìn lại chiến trường vừa rồi, nhỏ giọng nói:
- Vô Trần, Dao Trì ngọc lệnh của muội sao không thấy đâu cả?
Kiếm Vô Trần đau buồn đáp:
- Huynh xin lỗi, Tâm Nghi. Dao Trì ngọc lệnh bị hủy diệt bởi một đao của Ma Thiên tôn chủ rồi.
- Thế nào? Dao Trì ngọc lệnh bị hủy rồi! Không, không thể, huynh gạt muội, huynh gạt muội rồi!
Thần sắc kích động, Diệp Tâm Nghi cơ hồ phát điên.
Kiếm Vô Trần cười khổ đáp lại:
- Tâm Nghi, xin lỗi, tất cả mọi thứ đều bởi huynh, huynh sẽ tự mình giải thích cho sư phụ muội, bà có trách phạt thế nào huynh đều chịu.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi hoảng hốt, miệng lẩm nhẩm tự nói, cứ mãi lảm nhảm:
- Bị hủy rồi, bị hủy rồi, mọi thứ đều bị hủy cả rồi …
Bên tai một thanh âm quen thuộc vang vọng:
- Một khi Dao Trì ngọc lệnh trong tay con đã bị hủy, con phải lập tức quay về Dao Trì, nếu không khó mà thoát khỏi kiếp nạn!
Lời này ngày đó Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa của Dao Trì đã nói, ai ngờ hôm nay cuối cùng ứng nghiệm.
Thấy nàng trở nên như vậy, Kiếm Vô Trần vẻ mặt đầy xấu hổ, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tâm Nghi, đừng như vậy nữa, muội hãy cố gắng lên, con đường tương lai của chúng ta còn rất dài.
Ngây ngốc nhìn hắn, Diệp Tâm Nghi ánh mắt mê loạn dần dần tỉnh lại, cuối cùng quay đi, vẻ mặt ngây ngô nói:
- Lời dự báo ngày đó đã ứng nghiệm rồi, muội phải về Dao Trì. Đi thôi.
Diệp Tâm Nghi run giọng nói:
- Đệ tử nhớ rõ, sư thúc nói, một khi Dao Trì ngọc lệnh bị hủy, con phải lập tức quay về Dao Trì, nếu không khó mà thoát kiếp nạn.
Phía sau bình phong, thanh âm than thở vang lên:
- Con còn nhớ là tốt rồi, đáng tiếc con không hiểu được lời nói của vi sư, ta muốn một mình con quay về, nhưng con lại dẫn một người khác đi theo.
Diệp Tâm Nghi thất kinh, vội vàng giải thích:
- Sư phụ, huynh ấy là người do Cửu Thiên Hư Vô giới tuyển chọn, sẽ không ảnh hưởng chút nào đến Dao Trì.
Phía sau bình phong, một thanh âm than thở vang lên:
- Dao Trì ngọc lệnh vì sao mà bị hủy, lẽ nào con đã quên rồi.
Diệp Tâm Nghi thân thể run lên, trầm ngâm hồi lâu.
- Được, nếu như con đã quay về, hãy đi nghỉ trước đã, thương thế của con rất nặng, ta sẽ cho Thiên Hương giúp con trị thương.
Phía sau bình phong, chủ nhân Dao Trì phất tay, Thiên Hương bên cạnh liền xoay mình đi ra đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, đỡ lấy người nàng đưa ra ngoài.
Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, Vô Trần huynh ấy …
- Chuyện của hắn vi sư sẽ tự biết cách xử lý, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi đi.
Cắt ngang lời của nàng, chủ nhân Dao Trì phất tay ra hiệu cho nàng đi.
Kiếm Vô Trần nhìn vào hai mắt Thiên Hương, phát hiện người nữ mất một tay này tuổi cũng cỡ như Thiên Tâm, nhưng lại còn xinh đẹp hơn mấy phần, so với Diệp Tâm Nghi cũng gần tương đương. Người mỹ nữ này bị tàn khuyết mất một tay khiến cho Kiếm Vô Trần hơi tiếc thương, trong lòng nghĩ thấy Thiên Hương nếu còn hoàn hảo, hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn người ta.
Còn đang suy nghĩ, bên tai Kiếm Vô Trần vang lên thanh âm của của chủ nhân Dao Trì, chỉ nghe thấy bà nói:
- Thiên Tâm, con cũng ra đi, để hắn đến đây, ta có vài lời muốn nói riêng với hắn.
Thiên Tâm chần chừ một lúc, cuối cùng không nói điều gì, chỉ xoay người bỏ đi.