Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 812 : Thiên Sát lai tập (Thiên Sát tấn công bất ngờ)

Ngày đăng: 04:52 22/04/20


Huyền Dạ để ý đến vẻ thay đổi của nàng, mở miệng nói:



- Không cần phải lo lắng, ta đã hạ lệnh cấm không cho các cao thủ Yêu vực quấy nhiễu nơi đây, các vị ở đây sẽ không phải chịu sự đả kích nào.



Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn, hơi cảm kích lên tiếng:



- Đa tạ ngươi, hy vọng trong tương lai chúng ta không phải giao tranh với nhau. Được, ta phải đi rồi, đi đến nơi của ta, tìm lại mộng tưởng đã từng bị mất đi.



Huyền Dạ nhìn nàng, ánh mắt hơi kinh ngạc, Trương Ngạo Tuyết khí chất thanh nhã như tiên, không những khiến người ta phải động tâm, mà đẹp đến mức khiến người ta phát cuồng.



Đưa mắt né tránh khuôn mặt tuyệt vời đó, Huyền Dạ nói:



- Hy vọng sẽ không có chuyện đó. Được, lên đường bảo trọng, nếu gặp được Lục Vân thì cho ta gởi lời hỏi thăm.



Thân thể Trương Ngạo Tuyết chợt dừng lại, lưng vẫn quay về phía Huyền Dạ, u oán nói:



- Nghe nói Lục Vân đi tìm Thương Nguyệt, không biết huynh ấy có tìm thấy được không?



Huyền Dạ hơi lặng đi, sau đó liền tỉnh lại, mở miệng đáp:



- Điều này ta cũng không rõ nữa, nhưng ta biết một điểm, hai ngày sau cuộc chiến, Lục Vân lại hiện thân ở nhân gian, không rõ đi nơi nào rồi.



Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, nhỏ giọng nói:



- Thế cũng tốt, ta cũng đã yên tâm. Đa tạ.



Nói rồi bay lên, giây lát đã biến mất vào tầng mây trên cao.



Đưa mắt nhìn theo Trương Ngạo Tuyết, Huyền Dạ quay đầu nhìn lại ba ngôi mộ mới, thần sắc cổ quái tự nói: "Nhân loại sống không được lâu, thể chất yếu đuối, nhưng lại có tình cảm rất phong phú, lẽ nào đây là điểm khác biệt giữa bọn họ và bọn ta? Hay có giả thuyết, bọn họ không để ý đến sinh tử, mà lại đặt trọng tâm vào một loại tình nghĩa nào đó chúng ta không để ý mà cũng không thể hiểu rõ được?" Xoay người, Huyền Dạ mang nghi vấn ở nơi đây, nhẹ nhàng rời đi.



Quay về Hoa Sơn, Huyền Dạ ngắm nhìn về phương xa, vẻ mặt mang nụ cười cô độc. Từ khi Yêu Hoàng Liệt Thiên rời đi, Huyền Dạ liền thích đứng ở nơi đây nhìn về phương xa, đem những suy tư của bản thân gởi về phương xa.



Cao thủ Yêu vực và Ma vực, Quỷ vực không giống nhau, bọn họ đều là yêu thú tu luyện mà thành, bản tính vốn rất lạnh nhạt với tình cảm, chỉ để ý đến sinh tử. Nhưng Huyền Dạ gần đây lại đột nhiên phát hiện, khi tu vi của yêu thú càng cao, tính cách càng gần với nhân loại, dao động tình cảm cũng nhiều hơn trước khá lớn.



Đây là hiện tượng tự nhiên, hay là một loại ma chướng trên đường tu luyện? Huyền Dạ cũng tuyệt đối không hiểu, nhưng hắn bắt đầu có thích thú với mùi vị này.



- Bẩm đại vương, vừa rồi mới thu được tin tức mới nhất Lang vương đại nhân hồi báo.




Thân thể Bách Linh run lên, luồng sức mạnh này ban đầu mới tiếp xúc không những quá quen thuộc, mà tin tức ẩn chứa trong đó lại khiến nàng đau lòng không nguôi, cả thân hình thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.



Thời khác đó, với tư cách là công chúa của Thiên Chi đô, Bách Linh cảm ứng rõ ràng là một sát na vừa rồi, khí tức của Thiên Chi đô vừa bị tiêu tan. Vì thế, vẻ mặt nàng đau buồn, cặp mắt lệ doanh tròng, một niềm đau thương mất mát ngập đầy trong lòng nàng.



Trần Ngọc Loan quay đầu nhìn Không Linh điểu, đang muốn nói điều gì, đột nhiên phát hiện sự bất thường của Bách Linh, vội vàng đến bên cạnh, nắm lấy tay Bách Linh, cất giọng quan tâm hỏi han:



- Bách Linh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại thương cảm như thế?



Bách Linh không hề nói năng, chỉ nắm chặt tay Trần Ngọc Loan, lệ tuôn thành dòng. Trần Ngọc Loan hơi ngạc nhiên, vội vàng nhỏ nhẹ an ủy, khiến cho hai người Tư Đồ Thần Phong và Phần Thiên chú ý, cả hai đều rất ngạc nhiên.



Ma Phật Huyền Túc hừ nhẹ một tiếng, hơi cảm khái lên tiếng:



- Không ngờ trong thất giới, Thiên Chi đô lại bị hủy diệt đầu tiên, thật là khiến người ta bất ngờ.



Trần Ngọc Loan, Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong nghe thế thất kinh, đồng thanh nói:



- Ngươi nói cái gì, Thiên Chi đô bị hủy diệt rồi à?



Ma Phật Huyền Túc hừ giọng nói:



- Nếu không phải như vậy, Bách Linh công chúa làm sao lại thương cảm thế?



Ba người lặng đi, sau đó tỉnh ngộ, đều khổ sở nhìn Bách Linh, trong nhất thời không biết nói thế nào mới được.



Một lúc rất lâu sau, Bách Linh bình tĩnh trở lại, bỏ đi vẻ mặt đau thương, nhẹ giọng nói:



- Đi thôi, chúng ta còn có chuyện phải làm.



Trần Ngọc Loan nhẹ giọng nói:



- Bách Linh tỷ, tỷ không sao chứ? Đừng quá đau lòng, có muội theo bầu bạn với tỷ, nhân gian cũng như thiên đường thôi.



Bách Linh nhìn nàng, miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói:



- Đa tạ, tỷ không sao, tiếp tục ... lên đường thôi.