Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 845 : Ý ngoại thu hoạch

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Cúi đầu nhìn Ma Ảo tôn chủ trong lòng, Ma thần Khiếu Phong lắc đầu chầm chậm, yếu ớt nói:



- Ma tôn đại nhân, không cần phải đau thương, đại nhân là chủ của Ma Ảo giới, là hy vọng và tương lai của chúng thuộc hạ …



Lời còn chưa hết, thân thể Ma thần Khiếu Phong bắt đầu mờ đi, mà ngọn lửa màu đen chung quanh Ma Ảo tôn chủ bắt đầu mạnh mẽ hơn.



- A, ta nghĩ ra rồi, đây là thuật "Hắc Ám Tinh Không" của Ma vực, Ma thần thật giảo hoạt, không ngờ lại lừa ta.



Giữa tiếng hô kinh ngạc, Huyền Dạ bước hẳn tới phía trước, lòng bàn tay lóe lên ánh xanh lam, phát ra một mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào ngực của Ma Ảo tôn chủ.



Mũi tên này có tốc độ rất nhanh, dễ dàng bắn trúng Ma Ảo tôn chủ, khiến thân thể hắn run lên, khuôn mặt trắng toát càng thêm xám trắng. Nhưng đúng vào lúc đó, ngọn lửa màu đen đột nhiên bùng lên, khi bùng lên đến một trình độ nhất định thì đột nhiên thu lại, cuối cùng lập tức thôn tính hoàn toàn thân thể Ma Ảo tôn chủ, hóa thành một điểm sáng biến mất ngay trước mắt Huyền Dạ.



Hơi có phần không cam lòng, Huyền Dạ giọng hận thù nói:



- Đáng ghét, nếu ta phát hiện sớm một chút, Ma Ảo tôn chủ nhất định phải chết rồi.



Nói rồi xoay người liếc về phía Tam Nhãn Long Lang, sau đó từ từ bay đến.



Nhìn thấy Huyền Dạ xuất hiện, Tam Nhãn Long Lang yếu ớt lên tiếng:



- Ngươi không phải đang ở Hoa Sơn sao, làm thế nào lại đột nhiên đến nơi này?



Huyền Dạ nghe vậy, nhẹ thở dài đáp:



- Chủ nhân và Bạch cô nương có chuyện phải đi, ai ngờ Thiên Sát đột nhiên xuất hiện, ta chỉ còn cách mang theo nguyên thần của Hổ Vương vội vàng đến nơi đây hội họp với ngươi. Được rồi, thương thế ngươi cũng không nhẹ, chúng ta trước tiên tìm nơi thích hợp để dừng chân, sau đó hãy nói những chuyện khác.



Huyền Dạ đưa tay ra hiệu dẫn tám Lang Yêu mang theo Tam Nhãn Long Lang bay về phía xa xa.



************************************************** ****************************



Rời khỏi Ma Phật Huyền Túc, Trần Ngọc Loan, Bách Linh, Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong trong lòng kích động bay thẳng về Phục Long cốc. Lần này ra quân, bốn người tiêu diệt được Vô Gian Quỷ Sát của Quỷ vực, sau lại tiêu diệt được Vô Nhân Tọa và Sát Huyết Diêm La, có thể nói là giong cờ đắc thắng, lập tức tiêu trừ được gốc rễ của thế lực Quỷ vực ở nhân gian.



Như vậy, hỗn loạn của nhân gian chỉ còn lại thế lực Yêu vực và Ma vực, đến khi cần đối phó với bọn chúng, áp lực tương đối yếu đi không ít.



Nhìn biển mây biến ảo, Trần Ngọc Loan cười nói:



- Bách Linh tỷ, lần này tiêu diệt được thế lực của Quỷ vực, tiếp theo hẳn đến lượt của Ma vực rồi.



Bách Linh không đáp lại, nàng đang có tâm sự nên không để ý.



Bên cạnh, Tư Đồ Thần Phong nói:



- Ngoại trừ Ma vực còn có Yêu vực, chỉ cần loại trừ hai thế lực này thì chỉ còn Địa Âm Thiên Sát thôi.



Giật mình tỉnh lại, Bách Linh nhìn hắn, lắc đầu lên tiếng:



- Ma vực còn có thể ứng phó, Yêu vực lại không thể động vào được.




Trần Ngọc Loan hừ giọng nói:



- Nếu ta không đánh cuộc, mà trước tiên bắt ngươi, sau đó mới bức cung, ngươi nói xem kết quả không phải cũng như vậy sao?



Lý Trường Xuân vẻ mặt cười cợt đanh lại, giận dữ nói:



- Như vậy các ngươi hãy thử một lần, xem có thể lấy được điều các ngươi mong muốn từ trong miệng của ta hay không.



Trần Ngọc Loan thấy vẻ mặt lão kiên quyết, trong lòng biết dùng sức không được, chỉ đành nhượng bộ nói:



- Được, chúng ta đồng ý trao đổi điều kiện với ngươi, chỉ cần ngươi nói ra biện pháp phá giải Vong Linh trớ chú, hôm nay chúng ta sẽ tha cho ngươi một lần.



Lý Trường Xuân nghe vậy lại trở nên chần chừ, hơi hoài nghi nói:



- Nói như vậy có được không đây?



Trần Ngọc Loan hừ giọng nói:



- Ngươi cho là thế nào đây?



Cười miễn cưỡng hai tiếng, Lý Trường Xuân nói:



- Được, ta tin các ngươi một lần. Muốn giải trừ được Vong Linh trớ chú trên người của Lục Vân, thế gian này có một người đủ năng lực để làm. Người đó chính là … Vu … thần …



Còn đang nói dở dang Lý Trường Xuân đã nhanh chóng bay đi xa, đợi đến lúc bốn người Trần Ngọc Loan nghe rõ hai chữ Vu thần thì Lý Trường Xuân đã biến mất không còn nhìn thấy.



Không hề truy cản, Trần Ngọc Loan nhẹ giọng nói:



- Bách Linh tỷ, tỷ xem thử lời lão có đáng tin không?



Bách Linh cười khổ đáp:



- Nửa thật nửa giả, lời này của lão hẳn chỉ là một suy đoán, bất quá suy nghĩ cẩn thận thì đúng là có mấy phần đáng tin.



Phần Thiên cau mày nói:



- Cho dù lời của lão là thật, chuyện đó đối với chúng ta cơ hồ không thể làm được, vậy chẳng phải chính là lầm kế sao?



Trần Ngọc Loan cũng không thể thản nhiên, nói ra góc nhìn của mình:



- Ít ra đây cũng là một cơ hội, chỉ rõ cho chúng ta một phương hướng, so ra vẫn tốt hơn bối rối không có đầu mối.



- Đi thôi, chuyện này đợi Lục Vân quay về hãy nói, chúng ta phải quay về thôi.



Bách Linh nói rồi liền xoay người, vừa thu hồi Tam Đầu linh xà vừa bay thẳng về phía xa xa.