Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 848 : Quyển thổ trọng lai (Đội mồ sống dậy)

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Giữa không trung, Tứ Linh thần thú đứng thẳng cao ngạo giữa bầu trời. Vào lúc vụ nổ sắp xảy ra, hai cánh trắng đen trên lưng Tứ Linh thần thú hơi đập, lập tức ngưng đọng không gian bốn bề, không hề chịu một chút ảnh hưởng nào.



Bay người đến cạnh Phần Thiên, Bách Linh phát ra một luồng sức mạnh ôn hòa êm ái, vừa ổn định thân thể hắn, vừa giúp hắn trị thương.



- Tập trung tinh thần, không được bỏ cuộc, huynh cần phải sớm khôi phục trở lại.



Phần Thiên cười khổ đáp:



- Đa tạ công chúa quan tâm, Âm Đế đó có tin tức gì chăng?



Bách Linh vẻ mặt nặng nề, phát ra linh thức dò xét mọi động tĩnh trong phương viên vài dặm, miệng lại lên tiếng:



- Rất kỳ quái, sau khi phát nổ rồi, khí tức của hắn liền biến mất toàn bộ.



Trần Ngọc Loan phi thân đến bên hai người, nhẹ giọng nói:



- Âm Đế có bị hủy diệt như vậy dưới một chiêu liên thủ công kích của chúng ta không?



Bách Linh không đáp, Phần Thiên lại nghi ngờ:



- Điều này sợ là không có khả năng. Một chiêu vừa rồi, nếu đổi lại là bất cứ người nào hẳn đã sớm hủy diệt cả xác lẫn hồn. Nhưng Âm Đế không phải là người thường, chúng ta tốt nhất phải cẩn thận một chút.



Trần Ngọc Loan cau mày nói:



- Âm Đế toàn thân tà khí kinh người, nếu như cho rằng hắn còn tồn tại hẳn Không Linh điểu phải cảm ứng được. Lúc này Không Linh điểu không chút phản ứng, không biết có phải Âm Đế vừa rồi đã quá tự phụ, sơ ý mất đi tiên cơ, cuối cùng …



Bách Linh lắc đầu nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:



- Trước hết không nên nói như thế, mọi người quan sát cẩn thận một lúc rồi hãy đưa ra kết luận.



Nói rồi đỡ thân thể Phần Thiên lên người Tam Đầu linh xà, bốn người hội tụ một chỗ.




Giây lát sau, vầng mây sáng uốn éo hơi hơi run lên, một luồng sắc tím quay ngược phóng lên, lập tức hất bắn Thiên Hậu linh, khiến Trần Ngọc Loan bị trọng thương.



Bốn bề, công kích của Không Linh điểu và kỳ trận hoa sen bị một chiêu phẫn nộ của Âm Đế đánh tan. Chỉ còn lại tiếng đàn cầm của Bách Linh còn khổ sở duy trì, dĩ nhiên không tạo được thương tổn cho Âm Đế.



Bật cười to điên cuồng, toàn thân Âm Đế ánh xanh lục lóe lên chói mắt, ánh mắt tà ác quét qua ba người tại trận, giọng lạnh lùng tàn khốc vô cùng lên tiếng:



- Vừa rồi chỉ là đùa giỡn với các ngươi, muốn coi thử các ngươi có bản lĩnh thế nào. Bây giờ bổn Đế đã chơi đủ rồi, các ngươi hãy đem hết dũng khí thực hiện tranh đấu cuối cùng đi. Ha ha ha …



Tư Đồ Thần Phong thấy Trần Ngọc Loan trọng thương, không quan tâm đến thương thế bản thân, bay đến đỡ lấy nàng, khuôn mặt nóng nảy hỏi:



- Ngọc Loan, nàng thế nào rồi, không sao chứ?



Trần Ngọc Loan trừng hắn, mắng nhẹ:



- Không cần thiết phải làm như vậy, không chuyện gì cũng bị huynh làm cho thành có chuyện. Được rồi, buông muội ra, muội không có gì quan trọng, đừng để Bách Linh tỷ tỷ một mình đối mặt với Âm Đế.



Tư Đồ Thần Phong thấy nàng không sao, cũng không cho lời nàng là thật, chỉ cười ngô nghê mấy tiếng, liền rời khỏi người nàng, cùng nàng bay về phía Bách Linh.



Đối mặt với Âm Đế, Bách Linh vẫn vung tay đàn, khuôn mặt điềm nhiên.



- Âm Đế, ngươi lúc này cao hứng còn quá sớm đó.



Âm Đế nhìn nàng, trong ánh mắt làn sáng tà ác lưu động, cười ha hả nói:



- Dư nghiệt của Thiên Chi đô, giây lát sau lúc ngươi phải chết, hẳn sẽ không cần phải nói như thế đâu.



Bách Linh hừ giọng nói:



- Âm Đế ngươi rất mạnh, nhưng ta tuyệt đối sẽ không chết trong tay ngươi đâu.