Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 854 : Thiên Kiếm tân sinh

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Ở trên tầng mây, Bắc Phong nhìn biển mây bốn phía di động ngược về sau, nhẹ cười nói:



- Xuyên mây đuổi theo mặt trời, cười ngạo mây trời, đây không phải chuyện khoái lạc đời người sao.



Dương Thiên hừ giọng nói:



- Khoái lạc mới kỳ quái, cứ cho ngươi đi xuyên tới xuyên lui, đừng nói trăm năm, chỉ đi liên tục ba tháng ngươi hẳn sẽ phát cuồng. Đến lúc đó ngươi hẳn sẽ biết, sinh hoạt của người bình thường mới chân chân thật thật là cuộc sống.



- Hứ, không biết thưởng thức, ta khó mà tranh luận với ngươi, chỉ một mình thưởng thức thôi.



Nói rồi quay đầu nhìn sang nơi khác, Bắc Phong không lý gì đến Dương Thiên.



Thấy vậy, Dương Thiên cũng không nói nhiều, giữ nguyên tính cách lạnh lùng của mình, nhìn mãi về phía trước mặt.



Cứ như vậy, hai người không nói một lời, hơn nửa giờ liền bay được trên ngàn dặm. Lúc này, Mộc Tiêu trên vai Dương Thiên đột nhiên xung động trở lại, miệng phát ra những âm thanh cổ quái yếu ớt khiến Dương Thiên và Bắc Phong chú ý.



- Thế nào rồi, bạn già của ngươi có phải đã phát hiện tình huống gì chăng?



Hơi hiếu kỳ, Bắc Phong mở miệng hỏi.



Dương Thiên không đáp lại ngay, sau khi nói chuyện với Mộc Tiêu một lát, cau mày nói:



- Cách đây không xa có hai luồng khí tức, rất thuần chính đạo, dường như thuộc về Thiên chi tam giới.



Bắc Phong vừa nghe, hưng phấn lên tiếng:



- Thật hay, đi nhanh xem thế nào, nói không chừng sẽ phát hiện được chuyện gì chăng.



Dương Thiên chần chừ một lúc, nghĩ ngợi gì đó nhưng cuối cùng nhịn lại, dẫn Bắc Phong theo sự chỉ điểm của Mộc Tiêu âm thầm chìm vào tầng mây.



Đi đến trên tầng không một ngọn núi, Dương Thiên truyền âm nói với Bắc Phong:



- Thu lại khí tức toàn thân, giảm tần suất chân nguyên đến mức thấp nhất, tránh bị phát hiện.



Bắc Phong đáp lại:



- Yên tâm, điều này không cần ngươi nhắc, ta biết rồi, đi nhanh thôi.
- Nhẫn nại? Đã đến bước này rồi, ngươi còn muốn bổn vương cam lòng như thế nào?



Ma thần Tàn Vô Nguyệt trầm giọng nói:



- Ma Vương đại nhân, trước mắt thực lực chúng ta giao đấu thẳng thắn không chống nổi Yêu vực, Địa Âm Thiên Sát lại tùy lúc có thể xuất hiện. Ở tình hình như thế này, phương thức tốt nhất chính là ngồi yên xem biến động chờ đợi thời cơ, một khi nắm được cơ hội, chúng ta sẽ có thể lập tức loại trừ đối thủ, nắm lấy quyền khống chế Thất giới.



Nghe vậy, Ma Thiên tôn chủ bình tĩnh trở lại hỏi: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Ngươi có kế hoạch như thế nào?



Ma thần Tàn Vô Nguyệt cười ha hả nói:



- Nhân gian hiện nay, Chánh Đạo liên minh tuy đã gục ngã, nhưng Kiếm Vô Trần vẫn còn, Thiên Kiếm khách chưa chết. Chúng ta có thể lợi dụng ý muốn trảm yêu diệt ma của bọn chúng, khiến cho bọn chúng giao chiến với nhau. Đến lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta có thể lợi dụng thời cơ đánh lén. Nếu như cảm thấy chưa đủ an toàn, chúng ta còn có thể truyền tin tức này đến Trừ Ma liên minh, dẫn cho bọn chúng gia nhập vào cuộc chiến, đó chính là một mũi tên giết ba con chim, nhân gian hẳn sẽ không còn có thế lực đối kháng với chúng ta được.



Ma Thiên tôn chủ nghe vậy bật cười lớn, tán thưởng nói:



- Được, kế này đủ thâm độc, hãy theo ý ngươi mà làm. Hơn nữa, ngươi cũng nên quay về Ma vực một chuyến, mang theo Ma linh Ma thú đến đây, khiến bọn chúng đi dò xét tin tức cho ta, để tiện thể liên tục nắm vững tình huống các đại thế lực trên nhân gian.



Ma thần Tàn Vô Nguyệt vâng dạ:



- Ma Vương đại nhân yên tâm, chuyện này thuộc hạ lập tức đi làm.



Nói rồi toàn thân lóe lên ánh đen, hóa thành một cơn cuồng phong chớp mắt đã biến mất không còn thấy.



********************************



Rời khỏi Dao Trì, Kiếm Vô Trần mệt mỏi hấp tấp bỏ chạy để tránh bị Lâm Vân Phong đuổi theo.



Trận chiến vừa rồi có kết quả quá bất ngờ với Kiếm Vô Trần. Hắn không thể nào ngờ được, chỉ vài ngày không gặp, Lâm Vân Phong đột nhiên có tu vi tăng cao, pháp quyết Âm Dương cổ quái đó không ngờ có thể khắc chế được Hậu Nghệ thần cung của hắn, khiến hắn không cách nào phát huy uy lực của thần cung.



Vì vậy, Kiếm Vô Trần vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nhưng điều khiến hắn hận nhất chính là sự xuất hiện của Lâm Vân Phong đã phá hỏng chuyện tốt của hắn, khiến hắn không những không đoạt được con người Diệp Tâm Nghi, ngược lại còn khiến bản thân hắn rơi vào cục diện vô cùng bất lợi.



Kiếm Vô Trần trong lòng hiểu rõ, sự việc Dao Trì đã không còn cách nào che dấu. Sớm muộn cũng sẽ có ngày sư tổ Thiên Kiếm khách sẽ truy ra chuyện này. Lúc đó bản thân hắn giải thích không rõ được, kết quả tất nhiên sẽ đối mặt với trách phạt của sư tổ, đối mặt với chất vấn của Cửu Thiên Hư Vô giới. Như vậy, mọi thứ hắn có đều có thể không còn tồn tại nữa.



Thân là một người tính tình cao ngạo, vô cùng tự phụ, Kiếm Vô Trần không dễ dàng có được tu vi như hiện nay, hắn tuyệt đối không chấp nhận cho bất kỳ người nào phá hoại bước đường của hắn, đoạt lấy mọi thứ hắn đang có. Vì thế hắn khổ sở suy nghĩ, tìm kiếm đối sách. Nhưng chuyện đã đến nước này, làm sao có được biện pháp nào có thể nghĩ ra đây?