Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 870 : Nhất chiêu bại bắc
Ngày đăng: 04:53 22/04/20
Lục Vân ánh mắt mơ hồ, bán tín bán nghi nói:
- Trên người ta có nhược điểm thế nào, trong lòng ta biết rõ. Ngươi nói ngươi biết được, sợ rằng đây chỉ là một loại chiến thuật tâm lý, cố tình lừa ta.
Thấy chàng không tin, người nữ đó hừ giọng nói:
- Lục Vân, ngươi đừng quên thân phận của ta. Hễ là lời nguyền do bởi oán khí, lệ khí, âm khí, sát khí tạo nên, không có dạng nào vượt qua được mắt ta. Trên người ngươi tà khí tụ trên đỉnh, trong cơ thể có một luồng khí u oán rất mạnh, chính là "Vong Linh trớ chú" thế gian hiếm thấy, nó có thể khiến ngươi trở thành điên cuồng hóa ma, chìm vào cảnh vạn kiếp không trỗi dậy được. Tuy ngươi có thần vật, liên tục khắc chế luồng lệ khí này, nhưng một khi bị kích dẫn hẳn sẽ không cách nào thu thập được. Đến lúc đó thần trí ngươi đại loạn, bị sự tà ác xâm chiếm hết, ngươi nghĩ còn có thể chống lại được ta chăng.
Lục Vân nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, trầm giọng nói:
- Không hổ là người kế thừa của Cửu U, quả nhiên nhãn quang độc đáo. Nhưng cho dù ngươi biết được điểm này, cũng không nhất định có thể tìm được cơ hội lợi dụng.
Người nữ cười lạnh đáp:
- Ít ra điểm này cũng là điểm yếu trí mạng của ngươi, lời nguyền đó sẽ kềm chế ngươi cả đời. Hơn nữa, ta nắm được sức mạnh Cửu U, có thể tùy lúc khêu gợi lời nguyền trong cơ thể ngươi, khiến ngươi chìm vào cảnh vạn kiếp không trỗi dậy được.
Lục Vân vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi đã nhắc nhở ta như vậy chỉ càng tăng nhanh tốc độ đến cái chết của ngươi rồi.
Nhìn thấy sát cơ hiện lên vẻ mặt của Lục Vân, người nữ điềm nhiên cười lên tiếng:
- Trên cả thế gian này, người duy nhất có thể giải trừ được Vong Linh trớ chú trong người ngươi ngoại trừ người làm chỉ còn mình ta, không còn ai khác, ngươi muốn ra tay tốt nhất phải suy nghĩ cho cặn kẽ. Trước mắt, lời nguyền của ngươi hẳn đã bị ngươi áp chế được, nhưng ngươi có thể áp chế nó cả đời cả kiếp chăng? Sớm muộn có một ngày, lời nguyền trong người ngươi sẽ phát tác. Đến lúc đó, ngươi dĩ nhiên áp chế không được, thế gian này sẽ nhanh chóng xuất hiện một ác ma âm hiểm tàn bạo, những người ở bên cạnh ngươi cuối cùng đều bị ngươi ra tay hủy diệt. Cứ nghĩ đi, tình cảnh đó trở nên như thế nào? Tự mình hủy diệt những người mình thân ái nhất, cảm giác nhất định rất phức tạp, ảo não, hối hận, đau đến không muốn sống nữa?
- Câm miệng!
Giận dữ trừng mắt người nữ, Lục Vân tàn bạo nói:
- Chớ vội đắc ý, ngươi tuyệt đối không thấy được ngày đó xuất hiện.
Người nữ cười tà đạo nói:
- Ta thấy hay không cũng không quan hệ, quan trọng nhất là khi ngươi đến lúc cuối cùng, tự mình ra tay giết chết người nữ yêu thương nhất. Lúc đó ngươi sẽ không hối hận chứ?
Lục Vân giọng hận thù nói:
- Không có khả năng đó! Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ giải trừ được Vong Linh trớ chú, lấy lại tự do bản thân.
- Thế ta cũng không đưa tiễn xa được. Lên đường mạnh giỏi, lần gặp tới sẽ tiếp tục chuyện ngày hôm nay còn chưa dứt.
Lục Vân hừ giận một tiếng, xoay mình vừa bay thẳng lên, vừa nói:
- Vu Thần, ngươi tốt nhất là kềm chế thuộc hạ của mình, để tránh đến lúc sau này phải hối hận.
Té ra, người nữ này không ngờ chính là hóa thân của Vu Thần, khó trách Lục Vân không chiếm được chút tiện nghi nào trong tay hắn. Theo truyền thuyết Vu Thần là nam nữ cùng một thể xác, có cả nam và nữ, nhưng Lục Vân hai lần gặp đều là người nữ, thế nên khó trách chàng mãi chưa từng đoán ra được lai lịch của đối phương.
- Không cần phải nhọc tâm lo lắng, bổn thần tự có an bài.
Còn đang nói, khuôn mặt xinh đẹp của người nữ mờ dần, giây lát liền khôi phục lại khuôn mặt người nam xấu xí, quả nhiên chính là Vu Thần.
Giữa không trung, Lục Vân dĩ nhiên đã biến mất không nhìn thấy tung tích, khuôn mặt xấu xí của Vu Thần lộ ra nụ cười tà dị, tự nói với mình: "Nghịch thiên tử, đường đi của ngươi còn dài. Có thể đi đến cuối cùng không, bây giờ còn chưa nói rõ được. Lần tới gặp mặt, ta tin tưởng có thể nhìn thấu được vận mệnh của ngươi, đến lúc đó lại đối phó với ngươi cũng chưa muộn.
Ánh sáng âm u lóe lên, hình bóng biến mất, cốc hẹp lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.
******
Trên đường bươn chải, Bổn Nhất mang theo Thiên Mục Phong nhanh chóng bỏ đi. Trong lúc bỏ chạy thỉnh thoảng nhìn lại, thấy Lý Trường Xuân không hề đuổi theo, Bổn Nhất mới từ từ lấy hơi lại.
Cúi đầu, Bổn Nhất lo lắng nói:
- Thiên Mục Phong, bây giờ ngươi thế nào rồi, thương thế có quan trọng không?
Thiên Mục Phong bật cười khổ sở đáp: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Trận chiến vừa rồi, ta đã bị thương nguyên khí, cần phải tìm một nơi để tĩnh tâm trị thương mới được.
Bổn Nhất liếc nhìn vùng lân cận, phát hiện phía trước có một ngọn núi cao đến trời, vội vàng mở miệng nói:
- Không cần gấp, ta lập tức mang ngươi đến, ngươi cần kiên trì hơn một chút.
Hạ mình xuống, Bổn Nhất nhanh chóng đến trên đỉnh ngọn núi, tìm kiếm một bóng cây để đặt Thiên Mục Phong xuống đất.
Đứng lên, Bổn Nhất phát linh thức dò xét một lượt quanh ngọn núi, thấy không có chút dị thường mới đến sau lưng Thiên Mục Phong, vận chân nguyên Phật môn bắt đầu trị thương cho hắn.