Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 872 : Thiết thiết tư niệm (Suy tư u oán)

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Yên lặng trong gió, đứng im nhìn ngọn núi xa xa, bầu trời nơi đó có phải màu xanh lam?



Chân trời, chim nhạn lẻ bóng bay quanh, ở phương xa, mây trắng biến ảo, bên thân mình, hoa dại tỏa hương, trong lòng, ai là người mong chờ nhất?



Không gió, không mây, tĩnh lặng như trong tranh, nhớ ai, cầu ai, ai ở bên dốc trời?



Cảm giác u oán, hy vọng buồn bã, từng điểm tâm tư, từng đoạn tuổi trẻ.



Ai, người ngâm xướng trong gió?



Ai, ở lưng núi ngắm về phương xa?



Ai, ngắm trăng sầu đơn lẻ?



Ai, câm lặng cầu xin?



Lưng chừng ngọn núi bên trái Phục Long cốc, Trương Ngạo Tuyết sáng sớm đã một mình đến, một mình nhìn mãi về phương xa.



Mới có mấy ngày ngắn ngủi, đau thương nhân thế đối với Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt tuy vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng nội tâm lại ẩn chứa rất nhiều phiền não người ta không biết.



Biến cố tình cảm trên Hoa Sơn, đồng môn gặp phải tai ương, Chánh đạo bị hủy diệt, người Dịch viên bị chết. Hiện nay, những người thân thuộc kẻ chết kẻ trọng thương, chỉ còn lại Lâm Vân Phong, cũng không còn hình dạng như ngày trước.



Dịch viên trước đây, sinh hoạt bình thường lại có sự hân hoan vui vẻ. Bây giờ đã rời đi, mây gió biến đổi, thế sự khó liệu được, những khuôn mặt quen thuộc đã càng lúc càng ít đi.



Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên phá tan yên lặng. Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Trương Ngạo Tuyết mờ hiện một chút yếu ớt mê man. Lục Vân, huynh ở phương nào, có biết tâm trạng bàng hoàng của muội chăng? Không một lời đáp, chỉ có gió nhẹ chầm chậm thổi qua tai.



Rất lâu sau, Trương Ngạo Tuyết mất đi vẻ mặt mê man, nhẹ lẩm bẩm:



- Vân Phong, đệ và Hứa sư muội sao không hầu hạ sư bá mà lại chạy đến nơi đây?



- Sư tỷ, tỷ cũng vì sao một mình đơn thân đến nơi này nhìn mãi về phương xa?



Không hề bước đến trước mặt, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết xuất hiện bên cạnh Trương Ngạo Tuyết.



Thở dài u oán, Trương Ngạo Tuyết đáp:



- Tỷ đến đây muốn giải tỏa tâm tư, một mình yên tĩnh, suy nghĩ đến những chuyện vừa phát sinh trong mấy ngày gần đây.



Lâm Vân Phong thê lương cất tiếng:



- Sư tỷ, quá khứ đã là quá khứ, chúng ta ai cũng không thay đổi được rồi. Chúng ta hiện nay cần phải kiên cường, chỉ có khắc phục được mọi thứ, chúng ta mới có thể lấy lại được hy vọng.



Trương Ngạo Tuyết cười cười, nhẹ giọng nói:



- Đa tạ đệ, Vân Phong, tỷ biết. Nhưng rất nhiều khi, biết thì dễ nhưng làm lại rất khó.



Lâm Vân Phong bật cười khổ, không biết nói thế nào mới tốt.




- Ma Vương đại nhân đừng vội, còn có tin tức tốt lành hơn. Nghe nói sau khi chúng ta rời khỏi Hoa Sơn không lâu, Thiên Sát liền quang lâm Hoa Sơn, đúng lúc đó Yêu Hoàng Liệt Thiên không có mặt, có thể nói cao thủ Yêu vực đã chết gần hết, thế lực ở nhân gian cũng đã yếu đi quá nửa.



Ma Thiên tôn chủ hưng phấn vô cùng, điên cuồng la lên:



- Nói như thế, Ma vực chúng ta cũng không phải quá thua kém, còn có thực lực tranh hơn thua với bọn chúng. Ha ha ha …



Ma thần Tàn Vô Nguyệt tiếp:



- Cuối cùng còn có một tin tức do Trừ Ma liên minh phát ra, có liên quan đến Kiếm Vô Trần. Nghe nói Kiếm Vô Trần tự tay hủy diệt Dao Trì, rời bỏ Chánh đạo, trước mắt đã khiến cho Cửu Thiên Hư Vô giới không còn mặt mũi, Thiên Kiếm khách giận đến điên cuồng.



- Cái gì, có chuyện này sao? Ha ha ha … Hay, điều này càng hay, thật sự chuyện hay đến càng nhiều. Như thế thì Chánh đạo nhân gian mặt mũi nào để nhìn người ta đây.



Tin tức tốt lành nối tiếp nhau, Ma Thiên tôn chủ nghe được tâm tình sung sướng, miệng không ngừng cười điên cuồng.



Ma thần Tàn Vô Nguyệt cũng cười, bất quá hắn đã sớm hưng phấn trước, vì thế tỏ ra bình tĩnh.



- Ma Vương đại nhân, ngoại trừ những tin tức tốt đó ra, còn có một chuyện không tốt.



Đang cười ngừng bặt, Ma Thiên tôn chủ hỏi:



- Tin tức xấu? Chuyện thế nào, nói nhanh.



Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp:



- Thuộc hạ về đến Ma vực rồi, nhận được một tin tức. Trừ Ma liên minh lợi dụng chúng ta đang ở nhân gian đã phái cao thủ đi vào Ma vực, ý đồ muốn bịt đường lui của chúng ta.



Ma Thiên tôn chủ nghe vậy rất giận, quát lên:



- Đáng ghét, bọn chúng phái ra nhiều ít cao thủ, có những người nào?



Ma thần Tàn Vô Nguyệt đáp:



- Chỉ có hai người, một là Đạo Tà Tàn Kiếm, người kia chính là Ma đồng Dao Quang. Khi thuộc hạ bỏ đi, nghe nói bọn chúng đã quét sạch quá nửa giang sơn Ma vực. Sợ không lâu sau, những cao thủ tầm thường lưu lại ở Ma vực đều bị bọn chúng giết sạch sẽ.



- Thật âm hiểm, không ngờ sử dụng chiêu này, bổn vương cũng không tính được như vậy. Hiện tại nhân gian biến hóa trăm lần trong chớp mắt, chúng ta muốn nắm chắc thời cơ thì không thể bỏ đi, chỉ có thể trước hết tạm thời không nghĩ đến. Đợi đến lúc bổn vương đoạt được thiên hạ, thống nhất thất giới, mới xây dựng lại Ma vực.



Vẻ mặt âm trầm, Ma Thiên tôn chủ lạnh lùng tàn khốc vô tình lên tiếng.



- Nếu như Ma Vương đại nhân chí để ở thiên hạ, thế tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?



Ma thần Tàn Vô Nguyệt nhìn Ma Thiên tôn chủ nhỏ giọng hỏi.



Ma Thiên tôn chủ trầm ngâm một lúc, hỏi ngược lại:



- Còn ngươi, thấy như thế nào đây?