Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 876 : Tương nhượng tam chiêu

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Thiên Kiếm khách nhìn Kiếm Vô Trần trừng trừng, giọng đau buồn nói:



- Nghiệt súc, ngươi đã quên ta giáo huấn ngươi thế nào rồi chăng? Bây giờ không ngờ làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo, còn không theo ta về lại Càn Tâm hội ngộ để chịu xử phạt.



Kiếm Vô Trần nhỏ giọng nói:



- Sư tổ, con không ngờ như vậy, quả thật không ngờ …



Thiên Kiếm khách quát lên:



- Đã sai phạm rồi, lúc này có nói cũng chỉ uổng phí thôi, ngươi mau đi theo ta về, bình thản đối mặt với những sai lầm của chính mình, như thế may ra còn không quá trễ.



Kiếm Vô Trần lắc đầu nói:



- Không, con không thể theo người quay về, lần này là con không đúng với mọi người, đi thôi, con không muốn động thủ với hai người.



Cho dù suy nghĩ trước đó thế nào, khi thật sự đối mặt, Kiếm Vô Trần tâm còn chưa đủ tàn độc.



Thiên Kiếm khách vẻ mặt đầy thất vọng, giận dữ la lên:



- Nghiệt súc, đã đi vào đường sai lầm còn chưa chịu tỉnh ngộ, ngươi thật sự muốn chấp mê không tỉnh ngộ lại chăng?



Né tránh ánh mắt của ông, Kiếm Vô Trần trầm giọng nói:



- Không cần phải ép con, đi nhanh đi.



- Ép ngươi? Ha ha ha… Nếu như ngươi đã dám làm như vậy, vì sao không dám đối mặt. Kiếm Vô Trần, ta cho ngươi biết, hôm nay cho dù ngươi có giết chết chúng ta, ngươi hẳn cũng phải trả giá đắt cho những hành động của mình.



Vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, Diệp Tâm Nghi ánh mắt bừng bừng lửa giận.



Người ta nói yêu càng sâu thì hận càng sâu. Nỗi hận của nàng đối với Kiếm Vô Trần, không phải chỉ nỗi hận sư môn, mà nhiều hơn chính là nỗi hận vì tình cảm.



Liếc nhìn nàng, Kiếm Vô Trần cơ mặt hơi run lên, lạnh giọng nói:



- Ngoại trừ như vậy, không còn chọn lựa nào khác chăng?



Diệp Tâm Nghi kiên định đáp:



- Ngoại trừ ta chết, nếu không cừu hận giữa chúng ta khó mà mất được.



Kiếm Vô Trần cười đùng đục, hơi âm hiểm lạnh lùng lên tiếng:
Hai bên va chạm phát nổ kịch liệt, hoa lửa tung tóe cùng với khí lưu phát ra bên ngoài bành trướng mạnh mẽ giữa hai bên, hình thành mây mù ánh sáng chói mắt, nhất thời phủ kín hình bóng của Diệp Tâm Nghi.



Thấy vậy, Diệp Tâm Nghi không chút để ý, nàng chỉ một lòng một dạ tiến công, ý niệm cừu hận của nàng rất mạnh, thân thể xoay tròn hệt như đài hoa, vừa khoan vào kết giới phòng ngự của Kiếm Vô Trần, vừa gánh chịu áp lực trên đỉnh, vì thế tốc độ nhanh chóng giảm đi.



Quá trình này kéo dài một lúc, khi thân thể Diệp Tâm Nghi vừa ngưng xoay tròn, hai tay nàng vừa ấn vào ngay ngực Kiếm Vô Trần, nhưng bị một tầng ánh sáng tím nhàn nhạt ngăn trở lại. Ánh mắt trừng trừng nhìn vào ngực Kiếm Vô Trần, miệng Diệp Tâm Nghi phát ra những tiếng rống thê thảm, chân nguyên toàn thân phát ra nhanh chóng, không lưu lại một chút nào trong cơ thể.



Lúc này, Diệp Tâm Nghi hoàn toàn không phát hiện được, khuôn mặt của mình đã trắng bệch hẳn, thân thể đã bị trọng thương, nàng hoàn toàn bị cừu hận che mờ mắt.



Thân thể Kiếm Vô Trần run lên. Do phải chống lại kiếm quyết của Thiên Kiếm khách, hắn đã dồn toàn bộ tinh thần. Lúc này, với một chiêu mãnh liệt của Diệp Tâm Nghi, cho dù tu vi hắn vượt quá hai người, nhưng hắn cũng bị thương rất nặng nề.



Gầm lên một tiếng, khí thế to lớn của Kiếm Vô Trần đột nhiên khuếch tán, lập tức hất bắn Diệp Tâm Nghi, đồng thời đánh tan Diệt Thiên quyết của Thiên Kiếm khách, rồi hắn lùi lại vài bước, khóe miệng rỉ ra máu tươi.



Giữa không trung, khuôn mặt Thiên Kiếm khách trắng toát, thân thể liên tục xoay chuyển vài vòng, cuối cùng rơi cách đó cả chục trượng. Diệp Tâm Nghi nằm trên mặt đất, khuôn mặt xám xịt, ánh mắt mê hoặc, trong mắt bừng bừng lửa giận, hận thù nhìn Kiếm Vô Trần, toàn thân lộ ra một chút đáng thương nhàn nhạt.



Liếc nhìn Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần ánh mắt lóe lên tia lạnh, tàn khốc vô cùng nói:



- Hai chiêu rồi, còn có một chiêu cuối cùng.



Thiên Kiếm khách ánh mắt âm lạnh, hai chiêu giao chiến, sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần đã vượt ra ngoài ý nghĩ của ông. Trước đây, ông cho là tu vi Kiếm Vô Trần chỉ hơn thua chút đỉnh với ông, điểm mạnh nhất chính là Kiếm Vô Trần nắm giữ Hậu Nghệ thần cung.



Nhưng bây giờ, Thiên Kiếm khách biết bản thân sai lầm, chỉ vài ngày không gặp, tu vi Kiếm Vô Trần đã tiến lên một tầng nấc khác, chỉ luận về thực lực cũng đã mạnh hơn ông nhiều. Như vậy, ông hầu như không còn hy vọng có thể cầm giữ Kiếm Vô Trần.



Trong lòng thở dài, vẻ mặt Thiên Kiếm khách lạnh nhạt thản nhiên, quét mắt qua Diệp Tâm Nghi, nhẹ than thở:



- Tâm Nghi, con thế nào rồi?



Diệp Tâm Nghi yếu ớt đáp:



- Con không sao, chỉ hận không cách nào đánh nát đầu con ác ma này.



Thiên Kiếm khách thôi nhìn, lạnh lùng nói:



- Chưa đến lúc cuối cùng, ai mà biết được.



Dứt lời, Thiên Kiếm khách bắn mình đi đến gần Kiếm Vô Trần, ánh tím lưu động quanh thân, một luồng sức mạnh thôn tính đáng sợ hình thành một dòng xoáy, điên cuồng hấp thu không khí bốn bề.



Kiếm Vô Trần ánh mắt âm lạnh, hừ nhẹ nói:



- Sư tổ, đây là chiêu thứ ba, một khi đã qua chiêu này, ta và ông ân đoạn nghĩa tuyệt, đến lúc đó đừng trách ta vô tình.