Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 879 : Thiên Kiếm vẫn lạc
Ngày đăng: 04:53 22/04/20
Kiếm Vô Trần lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, chính các ngươi không biết quý trọng, còn một lòng muốn dồn ta vào chỗ chết, ta làm sao có thể khoanh tay chịu đựng được. Bây giờ chuyện đã thế này, nói nhiều cũng vô nghĩa, ngươi hãy chấp nhận số mạng của mình thôi.
Lời vừa dứt, tay phải Kiếm Vô Trần vừa xoay vừa lật, lòng bàn tay phát ra một luồng sáng sắc xanh, chỉ một lát liền phát vỡ được phòng ngự của Diệp Tâm Nghi, cuộn lấy thân thể nàng.
Diệp Tâm Nghi la lên một tiếng thất kinh, cực lực tranh đấu, hơn nữa còn giận dữ rủa:
- Kiếm Vô Trần ngươi là thứ súc sinh, ngươi không chết an lành đâu.
Thản nhiên bật cười, Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:
- Mắng nữa đi, ta xem ngươi có thể mắng đến lúc nào?
Tay phải thu lại, ánh xanh bộc phát cuốn lấy thân thể Diệp Tâm Nghi đến gần.
Trên mặt đất, Thiên Kiếm khách thấy vậy miệng rống nho nhỏ:
- Nghiệt súc, đừng vội gây thương hại đến Diệp Tâm Nghi, ngươi …
- Cút đi, ngươi là một thứ chó chết.
Kiếm Vô Trần bay lên phóng ra một cước đá bay Thiên Kiếm khách.
Thiên Kiếm khách la lên thê thảm, nhưng ông bất ngờ không rơi xuống mặt đất mà lại rơi vào trong lòng một người.
Đồng thời, một thanh âm vang lên giữa không trung:
- Kiếm Vô Trần, chớ vội hại người, còn không mau mau bó tay chịu trói.
Hào quang lóe lên, một cơn cuồng phong thổi đến, một làn đao ánh sáng chém xuống phân rẽ Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần chấn động trong lòng. Người đến âm thầm, hiển nhiên tu vi kinh người, lẽ nào là cao thủ của Trừ Ma liên minh đánh lén?
Nghĩ đến đó, Kiếm Vô Trần trấn định nhìn người mới đến, vẻ mặt lập tức biến hẳn. Té ra người đến cứu Diệp Tâm Nghi chính là Bạch Quang của Hư Vô Giới Thiên. Còn người đỡ lấy Thiên Kiếm khách lại chính là Thái Phượng tiên tử của Vân Chi Pháp giới.
Cảm thấy không ổn, trong lòng Kiếm Vô Trần nảy ra ý nghĩ bỏ chạy. Nhưng khuôn mặt Bạch Quang nhăn nhó giận dữ, làm sao có thể để cho hắn dễ dàng chạy thoát, giữa hai người liền xảy ra một trận giao tranh kịch liệt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Giữa không trung, Bạch Vân Thiên nhìn Thái Phượng tiên tử, thở dài u oán nói:
- Vài trăm năm ân oán dây dưa không dứt, đến cuối cùng lúc đã tỉnh mộng thì hai mắt đầy lệ, chỉ đáng tiếc lúc còn nhỏ không biết quý trọng, si hận trống rỗng, dưới trăng thở dài, trong gió lạnh chỉ còn cô đơn.
Thân thể run lên, Thái Phượng tiên tử ngửng đầu liếc Bạch Vân Thiên, khóe miệng nở nụ cười cô độc, sau đó ôm thân thể Thiên Kiếm khách, từng bước từng bước đi vào trong rừng núi.
Bạch Vân Thiên đưa mắt tiễn bà đi, miệng thở dài nhè nhẹ, tự nói: "Âu Dương Vân Thiên ơi, nếu ngươi nhìn thấy cảnh này, có còn đố kỵ với người đã chết chăng? Có lẽ .. Thôi, ta làm sao lại cũng thương cảm vậy, đây không phải là tính cách của ta.
Lời vừa dứt hình bóng biến mất, Bạch Vân Thiên lén lút đến, âm thầm đi, chỉ có gió nhẹ bầu bạn với mây trắng.
Rừng núi lúc này đã trở nên yên tĩnh cô đơn.
Khoảng giây lát sau, Liễu Tinh Hồn từ nơi ẩn núp đi ra, liếc nhìn cảnh sắc bốn bề, miệng bật cười âm hiểm, không nhanh không chậm đi về nơi xa.
Cách đó vài dặm, một hàng cao thủ Trừ Ma liên minh chăm chú quan sát tình hình ở đây.
Thấy Liễu Tinh Hồn hiện ra, Dương Thiên cau mày nói:
- Người này hơi tà ác, có cần phải thu thập hắn không?
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Người này đúng là rất âm hiểm, nhưng lúc này giết hắn còn hơi sớm một chút, đợi sau khi thu thập được Kiếm Vô Trần mới thu thập luôn hắn.
Dương Thiên nghe vậy không nói thêm, Lâm Vân Phong bên cạnh lại cười lạnh nói:
- Kiếm Vô Trần thật sự tàn độc, ngay cả Thiên Kiếm khách cũng dám giết. Như vậy Hư Vô Giới Thiên hẳn phải trừ đi hậu hoạn.
Trương Ngạo Tuyết điềm đạm lên tiếng:
- Cho dù hắn tà ác thế nào, chỉ có chết trong tay chúng ta mới có ý nghĩa.
Ghi chú:
(1) Hậu Nghệ lăng thiên, Tiên Phật đồ diệt! = Hậu Nghệ phóng thẳng lên trời, tiêu diệt cả Tiên và Phật!