Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 900 : Cố nhân cựu tình (Người xưa tình cũ)
Ngày đăng: 04:53 22/04/20
Trần Ngọc Loan tiếp lời:
- Đúng thế, chúng ta phải tin tưởng Lục đại ca, huynh ấy nhất định sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Được rồi, không nói đến những chuyện đó nữa, hay là chúng ta suy nghĩ về chuyện Phần Thiên đi cứu người, không biết hiện nay có tin tức gì của Phần huynh đệ không?
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Chuyện này ta đã phái người mật thiết theo dõi, tạm thời còn chưa có tin báo về, hẳn phải chờ thêm nữa.
Hơi hơi gật đầu, Trần Ngọc Loan lại hỏi:
- Còn những phương diện khác, có tin tức gì mới chăng?
Quy Vô đạo trưởng lại đáp:
- Hiện nay, ngoại trừ Văn Bất Danh có thuận lợi ra, những phương diện khác …
Bên ngoài điện, một đệ tử liên minh lúc này tiến vào, lớn tiếng báo:
- Bẩm minh chủ, bên ngoài có một người đàn ông tự xưng là Thiên Mục Phong xin gặp.
Trần Ngọc Loan sững sờ, sau đó cười lên tiếng:
- Được, hãy nhanh chóng mời người đó vào.
Người đệ tử kia vâng dạ đi liền, giây lát sau liền xuất hiện một bóng người.
Nhìn thấy Thiên Mục Phong, mọi người trong đại điện thần sắc biến đổi khác nhau. Trong đó Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Càn Nguyên chân nhân, Trần Ngọc Loan vẻ mặt phức tạp, vui mừng và cũng mâu thuẫn.
Quy Vô đạo trưởng tiến lên phía trước nghênh tiếp, hai người nói với nhau vài câu khách sáo, Thiên Mục Phong đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt kích động, miệng nhỏ giọng nói:
- Ngạo Tuyết cô nương, cô nương không việc gì rồi.
Trương Ngạo Tuyết chầm chậm gật đầu, nhỏ giọng đáp lời:
- Đúng thế, đa tạ huynh…
- Đã lâu không gặp, ta rất nhớ đến huynh. Thế nào rồi, gần đây huynh có được khỏe không?
Lâm Vân Phong chủ động tiến lên trước, nhiệt tình vỗ vỗ vai của Thiên Mục Phong, cắt ngang lời của Trương Ngạo Tuyết.
Bật cười khổ sở, Thiên Mục Phong trừng mắt Lâm Vân Phong, mắng:
- Ngươi cứ như thế, phòng ngừa ta cứ như phòng giặc cướp, ngay cả nói một hai câu cũng không được nữa.
Lâm Vân Phong cười ha hả đáp:
- Huynh đừng nói oan uổng cho ta thế, đây là Trừ Ma đại điện, nơi này lắm người nhiều mắt, huynh có điều gì muốn nói với sư tỷ của ta cũng không thể nói nơi đây, có đúng vậy không?
Bật cười bất đắc dĩ, Thiên Mục Phong không nhìn gã nữa, gật đầu chào hỏi mọi người xung quanh, sau đó đến ngồi vị trí trước mặt Quy Vô đạo trưởng.
Phía trên, Trần Ngọc Loan cười lên tiếng:
- Thiên thiếu hiệp lần này đến đây, có thể nói là mang niềm vui đến.
- Ha ha ha, tình hình này quả thật có chút … ha ha ha…
Lâm Vân Phong âm thầm đến bên Lục Vân, vẻ mặt có vẻ mập mờ.
- Ha ha cái đầu của đệ, cẩn thận không huynh dần đệ bây giờ.
Lục Vân cười nhẹ, tỏ ra rất cao thâm khó lường.
Lâm Vân Phong không chút sợ hãi, cười ha hả đáp trả:
- Ba mươi năm cái gì. Bây giờ huynh muốn dần đệ cũng không dễ dàng như ngày trước đâu.
Lục Vân đưa mắt đánh giá gã một lúc, cố tỏ ra kinh ngạc lên tiếng:
- Phải vậy chăng, thế thì huynh muốn tìm chút thời gian để thử xem sao. Xem thử đệ thời gian gần đây có lười biếng hay lại làm chuyện gì xấu xa không.
Lâm Vân Phong mắng lại:
- Huynh đi đi, huynh mới làm chuyện xấu xa, đệ có thể nói là vô cùng đứng đắn, từ trước đến giờ chỉ biết chém yêu trừ ma mà thôi.
Lục Vân bật cười ha hả, ánh mắt cố ý liếc về phía Hứa Khiết, nhỏ giọng hỏi:
- Quả thật không làm chuyện xấu gì phải không?
Lâm Vân Phong nhìn thấy bộ dạng chàng như vậy, trong đầu hơi hơi hoảng kinh, khóe miệng chảy dài chần chừ một lúc rồi nói:
- Tự nhiên là thật như vậy, ai còn dám lừa huynh.
Lục Vân cười lên tiếng:
- Ồ, té ra đệ không hề làm chuyện xấu nào. Ta còn cho rằng …
Lời nói đến đó chợt dừng lại, khuôn mặt tỏ ra có ý nhìn Lâm Vân Phong.
Thấy vẻ mặt hai người cổ quái, Trần Ngọc Loan tiến đến gần, nhỏ giọng nói:
- Lục đại ca, nói cái gì vậy, muội cũng muốn tới nghe một chút.
Mắt chớp chớp, khuôn mặt có vẻ tinh nghịch.
Lâm Vân Phong đỏ mặt, xoay người nhanh chóng lùi lại, miệng cất tiếng nhượng bộ:
- Đệ đi nói chuyện với Thương Nguyệt đây, chút nữa sẽ quay lại gặp huynh.
Lục Vân thấy vậy bật cười lớn, cả người tỏ ra mấy phần chân thật.
Bên cạnh, Càn Nguyên chân nhân nhìn vẻ mặt tươi cười của chàng, tự nghĩ: "Tử Dương sư đệ, thời điểm này huynh đã nhìn thấy được hình bóng ngày nào từ người của hắn…"
Thời gian trôi qua, Thương Nguyệt theo Bách Linh, chào hỏi mọi người một lượt, cả đoàn liền đi về lại đại điện của liên minh. Trong gió, tiếng cười hoan hỉ hồi lâu không dứt, hệt như một dấu hiện tốt lành quanh quẩn trong Phục Long cốc.
Thời khắc này, Lục Vân gặp lại những người yêu trong lòng, tụ hội với những bằng hữu ở căn cứ địa của Trừ Ma liên minh, một tình hình mới dần xuất hiện trong mắt chàng. Tiếp theo, tình hình như thế nào đang chờ đợi chàng đây?