Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 913 : Tây hải tiên phong (Tướng tiên phong của Tây hải)
Ngày đăng: 04:54 22/04/20
Hàn Ngọc Dương đưa mắt nhìn lên đỉnh điện tự nói: "Đã bao nhiêu năm rồi, đoạn ân oán này cũng nên kết liễu. Nhưng nghĩ lại có phần không đúng với ân sư, dù sao lão nhân gia cũng đã từng hao phí không ít tâm huyết." Hàn Ngọc Dương hơi cảm xúc nhớ lại những chuyện ngày trước.
Đại điện yên lặng như tờ, không hề có người canh giữ và người ngoài, chỉ một mình Hàn Ngọc Dương, thật vắng vẻ lạnh lùng.
- Sư phụ, người lại nhớ đến những chuyện trước kia rồi.
Không biết từ bao giờ, trước cửa điện xuất hiện một bóng người. Đó là một thanh niên tuấn tú bề ngoài khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân khoác y phục màu vàng nhạt, vóc người thanh mảnh, cao gầy, khí chất có mấy phần văn nhã.
Hàn Ngọc Dương tỉnh lại, đưa mắt nhìn thanh niên đó, điềm nhiên lên tiếng:
- Quân Vũ, đến đây đi.
Thanh niên dạ một tiếng, chầm chậm đi vào, đến cách Hàn Ngọc Dương chừng hai trượng liền dừng lại.
Phất tay ra hiệu cho gã ngồi xuống, Hàn Ngọc Dương lại nói:
- Sao rồi, có tìm hiểu được lai lịch của những người đó không?
Tả Quân Vũ trả lời:
- Bẩm sư phụ, những người đó vô cùng lợi hại, con chỉ cần đến gần trong phạm vi ba dặm sẽ bị phát hiện, cho nên phải mất rất nhiều thời gian. Sau đó con biết được, bọn họ đều đến từ nhân gian, là cao thủ của Cửu Thiên Hư Vô giới gì đó, tổng cộng có mười người.
Hàn Ngọc Dương nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ chấn động kinh ngạc, giọng lo lắng nói:
- Bọn họ đã đến, xem ra từ nay Hải vực có nhiều chuyện rồi, hẳn só một trường tai kiếp. Quân Vũ, con lập tức đi hỏi người kia, xem thử trường tai kiếp này có thể hóa giải được không.
Tả Quân Vũ lập tức đứng lên, vẻ mặt quái dị nói:
- Sư phụ, người đó quy củ thế nào sư phụ đã biết, ngang nhiên đi tìm hắn chẳng khác nào …
Phất tay ngăn lời gã nói, Hàn Ngọc Dương lên tiếng:
- Lần này không phải như vậy, ta nghĩ hắn sẽ tự động cho con biết. Được rồi, đi nhanh đi, trên đường nhớ cẩn thận. Nếu như gặp phải những cao thủ khác, nhớ phải bảo tồn thực lực, không cần phải liều mạng với đối phương.
Hải Tây Lý né tránh ánh mắt của nàng, ngượng ngùng trả lời:
- Ta vốn muốn dụ các ngươi đến khu Cuồng Sa của Tây hải để dùng Cuồng Sa trận tiêu diệt các ngươi. Nhưng ta thấy ngươi là người khác phái xinh đẹp nhất ta từng thấy, ta không nỡ để ngươi chết ở Tây hải, vì thế mới dụ ngươi đến đây, dự tính tiếp cận ngươi.
Diệp Tâm Nghi hơi đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hải Tây Lý nói:
- Nếu như ngươi thật muốn làm bạn với ta, thế thì theo ta quay lại với những người đồng hành, trả lời cho chúng ta một số vấn đề. Như vậy, từ nay về sau chúng ta chính là bằng hữu, lần này nhất định cũng không làm khó ngươi. Nếu như ngươi có lòng xấu, không dám đối mặt với bọn ta, như vậy chứng tỏ lời ngươi là để lừa dối, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hải Tây Lý nghe vậy vội vàng nói:
- Ta không lừa ngươi, ta quả thật muốn … đến gần ngươi … những người kia có sát khí lạnh lùng, ta không muốn gặp bọn họ để tránh phát sinh mâu thuẫn xung đột giữa họ và Tây hải sau này.
Diệp Tâm nhìn chăm chú vào mắt hắn, thấy hắn không giống nói dối, không khỏi trầm ngâm lên tiếng:
- Nếu là như vậy ta cũng không làm khó ngươi. Bây giờ ta hỏi ngươi một vài vấn đề, ngươi có tình nguyện trả lời cho ta chăng?
Hải Tây Lý đáp:
- Ta biết nhất định sẽ cho ngươi biết, nhưng ngươi đừng quên, từ nay về sau ngươi phải làm bạn với ta mới được.
Diệp Tâm Nghi ngầm thở dài trong lòng, sau này ai biết được có còn gặp mặt hay không?
- Được, ta đồng ý. Bây giờ ngươi cho ta biết, tình hình đại khái hiện nay của Hải vực.
Hải Tây Lý đáp:
- Điều này đơn giản, ta lập tức cho ngươi biết. Hiện nay, trong bảy hải của Hải vực, Tây hải ta đã chiếm được Đông hải và Bắc hải, chỉ cần tiêu diệt những tàn dư địch quân cuối cùng, liền có thể tiến quân vào Nam hải, thực thi đại kế thống nhất bốn hải.
Diệp Tâm Nghi nói:
- Bảy hải của Hải vực, điều này có nghĩa gì?