Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 931 : Bất tường chi triệu (Xuất hiện điềm dấu)

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Hải Toàn cốc, Sở Hoài Dương vừa đến, mọi việc đã kết thúc rồi.



Nhìn thấy thi thể của Liễu Thiên Hoa, Sở Hoài Dương giận dữ vô cùng, miệng gầm to:



- Lục Doanh đáng chết, kế hoạch tuyệt vời của ta lại bị ngươi phá hoại như vậy, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!



Thấy bộ dáng của lão như vậy, Kiếm Vô Trần muốn cười, nhưng đột nhiên thấy không ổn, vì thế lên tiếng an ủi lão:



- Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải suy xét cứu vãn thế nào, từ từ sắp xếp lại kế hoạch.



- Vãn hồi, ngươi nói rất dễ dàng, mọi sự ta đều bố trí rất tốt. Bây giờ đã bị Lục Doanh biến thành như vậy, mọi chuyện đã đến nước này, không biết sau này phải đi thế nào cho được.



Cơn giận khó tiêu, Sở Hoài Dương trong lúc kích động vô tình nói lên sự thật.



Kiếm Vô Trần ánh mắt lạnh lại, hơi bất mãn nói:



- Ngươi nói như thế lẽ nào đại sự khó thành rồi? Nếu như vậy ta đi theo ngươi trở thành không ý nghĩa rồi chăng?



Sở Hoài Dương nghe vậy giận dữ trừng hắn, một lúc sau mới thôi giận dữ, bình tĩnh lên tiếng:



- Đại sự thành công hay không lúc này nói ra còn quá sớm. Bây giờ Liễu Thiên Hoa đã chết rồi, ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của ta, vì thế tâm tình ta như vậy, ngươi cũng nên hiểu cho. Đúng như ngươi nói vậy, bây giờ không phải là lúc tranh luận, làm thế nào vãn hồi cục diện mới là chuyện quan trọng nhất. Chuyện thế này ngươi thấy thế nào?



Kiếm Vô Trần mở to mắt trừng lão, hậm hực trả lời:



- Liễu Thiên Hoa người này theo lời ngươi nói là cao thủ mạnh mẽ trong bốn hải. Lục Doanh có thể tìm được trợ thủ tiêu diệt hắn, có thể thấy về phía Đông hải không coi thường được, chúng ta phải nhanh chóng hiểu rõ người nào đã giết chết Liễu Thiên Hoa. Còn về biện pháp vãn hồi, ta không hiểu rõ Hải vực, không thể vội vàng giúp gì được.



Sở Hoài Dương nhè nhẹ gật đầu lên tiếng:



- Ngươi nói đúng, chuyện này cần lập tức điều tra cho rõ để tránh sau này lại phát sinh bất ngờ. Bây giờ, Liễu Thiên Hoa chết rồi, Tây hải không bao lâu sau sẽ sụp đổ, Đông hải và Bắc hải sẽ dần dần mất đi nguy cơ, như vậy hẳn tìm không được người đối phó với Nam hải. Bây giờ chỉ còn thực lực hiện nay của chúng ta, muốn loại trừ Hàn Ngọc Dương thì còn thiếu một chút.



- Chủ nhân, thuộc hạ có một ý tưởng.



Người đàn ông trung niên mở miệng lên tiếng chính là người trước đây đã vào đưa tin.



Sở Hoài Dương quay đầu nhìn hắn hỏi: Nguồn truyện: Truyện FULL



- Kiếm Tường, ngươi có suy nghĩ gì cứ nói thẳng ra đi.




- Chỉ dựa vào một điểm này còn không nói rõ được. Bây giờ trong lúc không bình thường, Lục Doanh tăng cường phòng ngự biên giới cũng là chuyện nên làm. Cho nên cũng không nói rõ ràng được.



Thương Nguyệt đồng ý với ý kiến của Bách Linh nói:



- Đúng là như vậy, đổi là chúng ta, sau khi đoạt lại cơ sở, việc trước hết cần suy xét cũng chính là chuyện phòng ngự.



Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng lên tiếng:



- Cho dù thế nào, chỉ trong thời gian rất ngắn Lục Doanh đã ra được quyết định này, hơn nữa còn tổ chức được con người cũng là chuyện đáng phải tán dương.



Lục Vân cười nói:



- Câu này của Ngạo Tuyết là công bằng.



Bách Linh trừng chàng, hờn dỗi nói:



- Huynh nói vậy là muội và Thương Nguyệt đã bất công rồi chăng?



Lục Vân ngượng ngùng mỉm cười, đưa tay ôm lấy thân thể của Bách Linh và Thương Nguyệt, êm ái lên tiếng:



- Nào có vậy, huynh có nói gì đâu.



Bách Linh lườm chàng, yêu kiều nói:



- Chỉ được cái nói ngọt, Ngạo Tuyết có phải dạng dễ bị huynh lừa được chăng?



Lục Vân chần chừ một lúc, sau đó lại cười thần bí, hướng về phía Trương Ngạo Tuyết gật đầu mở miệng:



- Chuyện này đúng là huynh đã quên mất, bất quá huynh còn nhớ lúc trước khi huynh tên Viên Mộc, gặp phải …



Bách Linh vẻ mặt đỏ hồng, đưa tay ngọc bịt lấy miệng chàng, mắng yêu:



- Đầu trâu không có miệng ngựa, sẽ bị xé phanh thây. Muội mới khó nghe rồi.



Thân thể lắc lên, nàng như một người cá vút đi nhanh như chớp. Lục Vân thấy vậy bật cười lớn, đổi thành ôm Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đuổi theo sát sau.