Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 933 : Ý ngoại truyện lai (Tin tức bất ngờ)

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Lúc này Trương Ngạo Tuyết đứng cạnh Lục Vân hỏi thêm:



- Năm đó, Hải Hoàng có khả năng khống chế cục diện, lẽ nào chẳng có truyền nhân lưu lại sao?



Đông hải Long vương trầm tư một chút, nhớ lại đáp:



-Hải vực có lưu truyền rằng năm đó sau khi Hải Hoàng phong bế đám thú lớn rồi, chính bản thân cũng bị thương nặng, không bao lâu sau bỗng nhiên mất tích.Theo suy đoán của những cao thủ Thất hải năm đó còn sống sót, Hải Hoàng có thể đến từ nơi thần bí bậc nhất "Hải Thần điện", nhưng không có cách nào xác thực được chuyện này, nên đành xem đây như là lời đồn. Ngay như dòng tộc Hải Hoàng, đã mấy ngàn năm qua vẫn chưa từng có người xuất hiện, vậy nên theo suy đoán, ắt hẳn là không có truyền nhân trên đời.



Hờ hững gật đầu, Trương Ngạo Tuyết cũng không hỏi nhiều nữa. Thương Nguyệt bên cạnh nghi vấn hỏi:



- Trước đây, Tỏa Long đỉnh vẫn là bảo vật do Tây Hải giữ gìn, mấy ngàn năm qua vẫn bình an vô sự. Hiện giờ, Liễu Thiên Hoa đã chết, Tỏa Long đỉnh lại đột nhiên chuyển vị, có thể nào là do cao thủ của Tây Hải vì nhất thời tức giận làm càn không?



Lục Doanh đáp:



- Điều suy đoán này cũng có thể hợp lý, nhưng cao thủ bình thường của Thất Hải, nghe nói chỉ cần đến gần Tỏa Long đỉnh trong vòng mười trượng thì toàn thân sẽ không còn chút sức lực nào, lòng sinh hoảng sợ, thử hỏi ai có thực lực để lay chuyển Tỏa Long đỉnh này chứ?



Lời của Lục Doanh khiến cho mọi người mơ hồ. Nhất thời, mọi người đều trầm mặc suy nghĩ. Hồi lâu sau, Lục Vân lại nói ra ý nghĩ khác nhưng lại càng làm cho mọi người mơ hồ hơn.



- Nếu như người này không thuộc về Hải vực, mà đến từ nhân gian thì tất cả mọi chuyện đều thỏa đáng rồi.



Phần Thiên kinh ngạc nhìn chàng, vội lớn giọng hỏi:



- Thật là cao kiến, chỉ có huynh mới có thể nghĩ ra điều này. Nhưng cao thủ nhân gian đến đây ngoài chúng ta ra chỉ có đám người Diệp Tâm Nghi, chẳng lẽ bọn họ gây ra chăng?



Lục Vân lắc đầu trả lời:



- Ta không biết, chỉ đột nhiên nảy ra ý này. Còn đúng sai, sau này cần phải làm rõ mới có thể biết. Được rồi, mọi người cũng đừng nên suy nghĩ nhiều nữa, việc gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Việc chúng ta cần làm nhất là nỗ lực tối đa để khắc phục chuyện này, không phải ở đây vắt óc suy nghĩ để tự chuốc lấy phiền não. Thời gian….



Bỗng ngưng ngang, Lục Vân đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Quy trưởng lão vẻ mặt nóng nảy chạy vội hướng đến nơi này.



Lưu ý đến sự khác thường của Lục Vân, mọi người ở đó đều nhận ra sự xuất hiện của Quy trưởng lão. Đợi ông đến gần, Đông hải Long vương cất tiếng hỏi:



- Có chuyện gì hoảng sợ, có phải là đám cao thủ còn sót lại của Tây Hải tổ chức phản công không?



Quy trưởng lão lắc đầu, thở hổn hển đáp:



- Không phải là bọn chúng phản công, mà là có một chuyện kỳ quái khác xảy ra.



Lục Doanh thấy ông thở hồng hộc, nhẹ nhàng nói:


Liệt Thiên lãnh đạm trả lời:



- Chứng thực quả có rất nhiều cách, ngươi hi vọng ta sẽ dùng cách nào đây?



Vu Thần cười quỷ quyệt nói:



- Cái này còn tùy vào tâm tình của ngươi. Nếu ngươi nghe lời ta thì ngươi đã chẳng phải là Yêu Hoàng.



Liệt Thiên hừ lạnh nói:



- Phép khích tướng của ngươi khá là cao thâm, đáng tiếc vẫn có thể nhận ra.



Vu Thần ngẩng đầu nhìn về nơi xa, ngữ khí bình thản nói:



- Sinh tồn chính là lẽ tự nhiên, chúng ta đặt mình trong thế giới này, ai có thể thoát khỏi nó được đây?



Liệt Thiên trả lời:



- Không thể thoát khỏi, nhưng có thể thống trị nó.



Vu Thần cười nhạt nhòa đáp:



- Thống trị nó? Thật là một ý tưởng vĩ đại. Nhưng có được bao nhiêu khả năng, ai thật sự có thể làm được điều này đây?



Liệt Thiên ánh mắt âm trầm, hỏi ngược lại:



- Nếu như không phải vì điều này, ngươi đến trung thổ là vì lí do gì đây?



Khuôn mặt xấu xí trở nên khác thường, Vu Thần tự hỏi:



- Ta đến làm chi? Ha ha … Ta đến bất quá là bởi vì thù hận trong lòng mà thôi. Còn ngươi? Chẳng lẽ không giống ta sao?



Liệt Thiên phủ nhận:



- Ngươi lầm rồi, ta nếu có chỉ là tiếc nuối, không phải là thù hận.



Vu Thần hừ giọng nói:



- Đôi khi, thù hận và tiếc nuối cũng như nhau mà thôi. Được, không bàn chuyện này nữa. Ngươi hôm nay tìm ta, đơn giản không phải là chỉ muốn đấu võ mồm đấy chứ?