Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 935 : Trung kế thượng đương (Trúng phải mưu kế)

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Khiếu Thiên bên cạnh tiếp lời:



- Không lâu sau, chúng ta lại tìm ra tung tích Ma Vương. Ai ngờ, lần này Ma Vương lại bày ra quỷ kế di hoa tiếp mộc, khiến chúng ta giao tranh với cao thủ Nam Cương Vu tộc. Trận đó, mặc dù giao tranh chóng vánh nhưng tạo nên mối thù với Vu tộc. Mấy ngày sau, chúng ta mấy lần truy đuổi, đấu trí đấu dũng với Ma Vương, qua mấy phen cố gắng mới tìm được nơi ẩn náu thật sự của hắn. Hiện nay, cao thủ duy nhất ở bên Ma Vương là Ma thần Tàn Vô Nguyệt, ngoài ra còn có một cao thủ khác đang ra ngoài triệu tập đội quân tà ma, nhân số đông đảo trên nhân gian.



Trần Ngọc Loan nghe xong, liền hỏi:



- Mọi người có ý kiến gì không?



Tư Đồ Thần Phong đáp:



- Nếu đã biết tung tích của hắn, ta nghĩ nên nhân cơ hội này để diệt trừ, tránh hậu họa về sau.



Thiên Mục Phong cũng lên tiếng:



- Ma Vương thực lực kinh người, lúc này lại có thêm đội quân tà ma, chúng ta cần phải cân nhắc lợi hại trước khi hành động.



Quy Vô đạo trưởng nói:



- Lời hai vị đều có phần đúng, nhưng lựa chọn thế nào vẫn do minh chủ quyết định.



Nhìn quanh bốn phía, Trần Ngọc Loan dừng mắt ở Phật Thánh Đạo Tiên, hỏi:



- Với thực lực chúng ta hiện nay, ông nghĩ muốn thu thập Ma Vương thì cần phải phái người như thế nào?



Phật Thánh Đạo Tiên hơi nhíu hai mắt, cười ha hả nói:



- Nha đầu, ý muốn ta ra tay còn không chịu nói rõ. Nhưng lần này…



Trần Ngọc Loan hỏi:



- Lần này như thế nào?



Phật Thánh Đạo Tiên cười quái dị đáp:



- Lần này ta sẽ không ra tay. Nguồn truyện: Truyện FULL



Trần Ngọc Loan nghi hoặc hỏi:



- Tại sao?



Phật Thánh Đạo Tiên không đáp, Lưu Tinh lên tiếng giải thích:



- Nguyên nhân rất đơn giản, lão quái cùng Ma Thiên tôn chủ, nhiều năm trước quan hệ khá tốt, cho nên lần này không tiện ra tay.



Trần Ngọc Loan nghe rồi, thất vọng nói:



- Như vậy, nếu muốn thu thập Ma Vương, sợ rằng …



Phật Thánh Đạo Tiên nói:



- Ta không ra tay, người khác làm cũng giống nhau cả thôi. Chỉ cần Ma đao xuất hiện, các ngươi cùng phối hợp thực lực, há phải lo lắng gì chứ?




- Tiền bối, tại sao người không lựa chọn từ trên không đột phá, mà phải chọn con đường hung hiểm này?



Lăng Thiên nhẹ giọng nói:



- Ta đã cân nhắc việc này rồi, chúng ta tới đây là vì tìm Thiên Uy lệnh. Nếu như vật kia thật sự ở chỗ này, chúng ta tùy tiện xâm phạm, tất nhiên sẽ phát sinh xung đột, khi ấy sẽ giống như là cướp đoạt. Đối với danh dự của chúng ta mà nói, tuyệt không hề tốt chút nào.



Diệp Tâm Nghi không phục đáp:



- Chúng ta tiên lễ hậu binh, nhưng đối phương lại không giao ra, đến lúc đó không phải là cũng sẽ tranh đoạt hay sao?



Lăng Thiên cười nói:



- Điều đó tuyệt là không giống, ít nhất chúng ta cũng đã đặt đạo nghĩa lên trên hết, hành sự một cách quang minh chính đạo. Vạn bất đắc dĩ chúng ta vì thiên hạ mà tranh đoạt, thì cũng coi như có thể tha thứ được.



Diệp Tâm Nghi nhìn ông ta, một hồi lâu sau, từ trong lòng sinh ra cảm thán, than nhẹ:



- Chẳng trách có nhiều người không muốn sống vì chính đạo, nguyên lai không phải vì họ không tốt, chỉ là … ai …



Theo sau Thất Tà thiên quân, đám người Lăng Thiên không bao lâu đã đi qua sáu hòn đảo, tiến tới trung tâm khu vực.



Chỉ phía trước, Thất Tà thiên quân nói:



- Phía trước chính là Ma Thánh phong, chỉ cần bay thêm mười dặm mặt nước nữa là có thể gặp Huyết Ma Thiên Cơ. Đến lúc đó, có thể lấy được Thiên Uy lệnh hay không, còn tùy vào bản lãnh của các ngươi?



Lăng Thiên nhìn mặt nước phía trước, trầm giọng lên tiếng:



- Nơi này yên lặng đến đáng sợ, ắt hẳn có ẩn tàng không ít hung hiểm?



Thất Tà thiên quân hừ giọng nói:



- Sợ rồi sao? Nếu vậy thì tốt nhất là nên quay về.



Lăng Thiên đáp trả:



- Bọn ta quay về, không phải là đã làm kế hoạch của ngươi thất bại rồi sao?



Thất Tà thiên quân ánh mắt biến đổi, quát:



- Ngươi biết thì thế nào? Đúng, chính là ta lừa ngươi tới đây, ngươi cũng nên thử qua một chút chứ, nếu không há có thể cam tâm sao?



Lăng Thiên cũng không tức giận, bình tĩnh đáp:



- Đúng vậy, nếu không chúng ta tại sao lại đến đây cơ chứ? Đi thôi, cuối cùng cũng đã đến nơi rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn lấy nó quay về sao?



Thất Tà thiên quân sắc mặt ngạc nhiên, rõ ràng đoán không ra suy nghĩ của Lăng Thiên, đành phải mang theo nghi hoặc trong lòng, theo đám người Lăng Thiên bay về Ma Thánh phong.



Mười dặm mặt nước, chớp mắt đã vượt qua. Trên đường đi gió êm sóng lặng, tựa hồ không hề có nguy hiểm nào, điều này khiến mọi người bất ngờ.



Tới Ma Thánh phong, đám người Lăng Thiên dõi mắt ra bốn phía, đánh giá tình hình xung quanh, phát hiện ra nơi đây có hai ngọn núi, một đỏ một trắng, độ cao ngang nhau. Dưới chân núi bao phủ rậm rạp toàn là rừng cây, không hề thấy bất kì dấu vết gì, cảm giác như đây là một hoang đảo.