Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 942 : Hủy diệt nhất tiễn

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Đi theo sau Lăng Thiên, ba người Vân Chi Pháp giới cùng Bạch Quang đều hơi tức giận, rõ ràng cái chết của Toàn Phong vũ sĩ còn mãi canh cánh bên lòng.



Diệp Tâm Nghi một mực trầm lặng. Trên đường đi tới đây, nàng không hiểu vì sao trong lòng có một cảm giác sợ hãi.



Bay lên không trung, chín người Lăng Thiên không nhanh không chậm bay qua mười dặm mặt nước, ai nấy trong lòng có chút trầm trọng.



Nhưng khi chín ngươi bay được nửa đường, Diệp Tâm Nghi đột nhiên rung động trong lòng, cảm giác bất an ngập đầy.



Vì thế, nàng cảnh giác quan sát bốn bề, nhanh chóng phát hiện trên bề mặt nước xuất hiện vô số dòng xoáy.



- Mọi người cẩn thận, mặt biển có biến.



Nghe lời cảnh cáo của nàng, tám người còn lại vội vàng thôi suy tư, đưa mắt nhìn xuống dưới chân, liền phát hiện mặt biển sóng lớn cuồn cuộn, một con quái thú chín đầu to lớn đang xuyên nước phóng lên, cả chín cái đầu thô tháp ngước thẳng lên không chia ra tập kích chín người.



Do chuyện xuất hiện đột ngột, trong chín người ngoại trừ Diệp Tâm Nghi nhanh chân né được, tám người đều không kịp tránh nên rơi ngay vào miệng quái thú.



Con thú này to lớn vô cùng, chín cái đầu hệt như chín con rắn dài cả trăm trượng, to lớn cả trượng. Hơn nữa, con thú này còn linh hoạt vô cùng, dễ dàng nuốt lấy tám vị cao thủ.



Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đầy kinh hãi. Quái thú ở Hải vực to lớn như vậy nàng mới thấy lần đầu, trong lòng không khỏi dâng lên sự sợ hãi kinh khiếp.



Lúc này, con thú đó chìm vào lại trong biển.



Diệp Tâm Nghi thấy vậy, trong lòng nóng nảy vô cùng, muốn cứu người nhưng lại không biết làm gì, nhất thời cứ ngây ngốc giữa không trung.



Rất nhanh, mặt biển sóng nổi cuồn cuộn, chỉ nghe tám tiếng ầm to lớn, tám bóng người phóng lên nhanh chóng, ai nấy toàn thân ướt đẫm, bộ dạng hơi chật vật.



Diệp Tâm Nghi vừa thấy tám người bình yên, lập tức vui mừng hỏi:



- Các vị thế nào rồi, có nặng nề gì không?



Lăng Thiên nghiêm túc đáp:



- Tình hình còn tốt, chúng ta lập tức bỏ đi để tránh …



- Ha ha ha .. Muốn bỏ đi chăng? Các ngươi quả thật quá ngây thơ. Đã đến được Ma Thánh phong của ta, làm sao có thể để cho các ngươi sống sót ra đi được.



Tiếng cười chói tai truyền khắp bốn bề, Huyết Ma Thiên Cơ lúc này đang đứng trên đầu một con rồng máu thật lớn, hận thù nhìn mấy người Lăng Thiên.



Bốn bề, vô số thú lớn toàn là loại thú kỳ lạ thân thể vài trăm trượng phân bố toàn mặt biển, vây cả chín người vào trong.



Kinh hãi nhìn cảnh tượng này, Bạch Quang trầm giọng lên tiếng:



- Trưởng lão, xem ra chúng ta phải rời đi bằng đường trên không rồi.
Nhìn xa xa, chỉ thấy toàn thân Sở Hoài Dương lấp lánh ánh xanh lam, vô số linh khí lân cận đang theo sự xoay tròn nhanh chóng của lão điều khiển tạo thành một cột sáng rực rỡ, đánh xuống quầng sáng xoay tròn.



Một chiêu này uy lực kinh người, Sở Hoài Dương né qua sở trường sắc bén của "Toàn Thiên luân", từ trên không đánh xuống, tạo nên đả kích trầm trọng với bốn vị trưởng lão.



Nhưng bốn vị trưởng lão dù sao cũng không phải người thường, bọn họ ở Lưu Li cung đã vài ngàn năm, ai nấy tu vi tinh thâm, bốn người khí mạch liên thông, chuyển sức mạnh công kích đáng sợ đó của Sở Hoài Dương trở về trên sáu người bao quanh.



Như vậy, bốn vị trưởng lão dĩ nhiên bị thương không nhẹ, nhưng sáu người đi theo Sở Hoài Dương lại chết bốn còn hai bị thương, vòng vây tan tành.



Sở Hoài Dương bị phản lực bắn lên, sau khi ổn định được thân thể, vừa thấy cảnh này lập tức giận dữ, gầm lên một tiếng hạ mình xuống đất, đến gần bên Kiếm Vô Trần, Thiết Ngạo và Hàn Ngọc Dương đang giao chiến.



Múa tay phát ra một chưởng, Sở Hoài Dương thế cho Kiếm Vô Trần, rồi nói với hắn:



- Nơi đây trước tiên hãy giao lại cho ta, ngươi đi giết bốn lão bất tử kia.



Kiếm Vô Trần nghe vậy nhẹ nhàng tháo lui, liếc mắt đến quầng sáng đang bắn nhanh đến, trong mắt lóe lên ánh lạnh, vội vã rút Hậu Nghệ thần cung, miệng lạnh lùng tàn khốc cất tiếng:



- Hậu Nghệ lăng thiên, vô sở bất phá! (1)



Trên người, hai khí Âm Dương hùng dũng phát xuất hội tụ lại trên thần cung, hóa thành một mũi tên diệt cả trời, mang theo sức mạnh rung chuyển trời đất, ngay lúc đó rời dây bắn ra.



Thời điểm đó, cả đại điện chấn động.



Hàn Ngọc Dương đang giao chiến trong lòng chấn động mạnh mẽ, ánh mắt truy đuổi theo mũi tên đó, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi.



- Đó là Hậu Nghệ thần cung, né nhanh!



Sở Hoài Dương gằn giọng cười lớn:



- Lúc này mới biết thì đã quá trễ rồi!



Dứt lời, cả đại điện chấn động kịch liệt, một mũi tên do Kiếm Vô Trần bắn ra, gặp phải "Toàn Thiên luân" của bốn vị trưởng lão, hai bên đều cương mãnh vô cùng, lập tức phát nổ kinh trời, không những hất tung Hàn Ngọc Dương, Sở Hoài Dương và Thiết Ngạo, ngay cả đại điện Lưu Li cung cũng tan thành mây khói.



Một mũi tên đó xuyên qua "Toàn Thiên luân", bốn vị trưởng lão chết hết ba, gần như chỉ còn Đại trưởng lão trọng thương chưa chết.



Đồng thời, mũi tên đó uy chấn bảy hải, dư lực xuyên biển tạo sóng khiến Hải vực kinh khiếp.



Lúc này, Lưu Li cung bị hủy diệt, nước biển che khuất hết nơi này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Ghi chú:



(1) Hậu Nghệ lăng thiên, vô sở bất phá! = Hậu Nghệ thấu trời, không gì không phá được!