Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 946 : Huyễn động chi mê (Mê hoặc trong ảo động)

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Cứ như vậy, Ma Thiên tôn chủ thân thể run lên, thiếu đi ma khí chống đỡ, khuôn mặt lão nhanh chóng chuyển màu như tro, sau một lúc tranh đấu, miệng đột nhiên kêu to, hai mắt bất ngờ lồi ra, một vẻ thê lương thương tang vĩnh viễn lưu lại trong đáy mắt lão.



Hào quang màu vàng kim từ trong cơ thể Ma Thiên tôn chủ từ trong kéo dài ra, đi đến nơi nào thân thể huyết nhục biến mất, chỉ chốc lát, trên mặt đất chỉ còn lại một tấm áo giáp màu đen, Ma Thiên tôn chủ đã bị hủy diệt như vậy.



Thu hồi lại chân nguyên, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp ánh sáng ẩn hiện, khiến cho năm người ở đó cảm thấy rung động. Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra, Trần Ngọc Loan không ngờ lại uy nghiêm và thần thánh như vậy.



Bật cười nhẹ, Trần Ngọc Loan lên tiếng:



- Mọi thứ kết thúc rồi, Ma vực từ này nhất định không gượng dậy nổi, chúng ta cũng phải về thôi.



Năm người tỉnh lại, nhìn vẻ mặt tươi cười điềm nhiên của nàng, đều cảm thấy kỳ quái, nàng vừa mới rồi uy nghiêm thần thánh như vậy lại là một người nữ như tiên chăng?



Lưu Tinh dời mắt tán tụng:



- Lục Vân quả thật có mắt, minh chủ không hổ là hy vọng của nhân gian.



Trần Ngọc Loan sửng sờ, sau đó bật cười tinh nghịch, khoe khoang:



- Ta là tiểu muội của Lục đại ca, tự nhiên không thể để cho huynh ấy mất mặt được.



Mọi người nghe rồi, bật cười to, ai cũng bị khuôn mặt đáng yêu của nàng chọc cho vui vẻ. Một lúc sau, đợi khi mọi người bình tĩnh lại, Trần Ngọc Loan khiến Tư Đồ Thần Phong thu lấy Ma Vương giáp trên mặt đất, một hàng người liền quay về Phục Long cốc.



***********



Ảo Thú Động Thiên nằm ở dãy núi Thiên Thương, chính là đường nối giữa Yêu vực và nhân gian, trước giờ vẫn do Đạo viên thủ giữ. Hiện nay, Đạo viên đã bị hủy rồi, nơi được xếp hàng thứ hai trong năm đại động thiên liền trở thành nơi yêu thú của Yêu vực tùy ý ra vào.



Sự xuất hiện của Thái Âm Tế Nhật đã khơi dậy khí cực tà trong trời đất, khiến cho tam gian thất giới liên thông với nhau. Trong đó, phần lớn tà ma ở Quỷ vực và Ma vực ào ạt xông vào nhân gian, duy chỉ có Yêu vực tương đối bình lặng, vì thế nơi này tỏ ra rất an tĩnh.
Đối với thứ này, Lý Trường Xuân hơi thất vọng. Tuyệt kỹ điêu khắc nơi này hẳn tuyệt đối không đơn giản. Nhưng lão hiểu rằng, chỉ bằng vào như vậy sẽ không đối phó được Kiếm Vô Trần.



Có phần khổ sở, Lý Trường Xuân bắt đầu ghi nhớ lại bộ tuyệt kỹ khắc trên vách. Đợi đến khi nhớ hoàn toàn rồi, lão mới đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó theo lối cũ quay về đến trước động sâu kia.



Quan sát thật lâu, sóng thăm dò của Lý Trường Xuân phát vào động sâu liền chìm mất không chút dấu vết. Điều này khiến lão bất lực, cuối cùng phải quyết định mạo hiểm tìm tòi, nhẹ nhàng hạ mình xuống dưới.



Khống chế tốc độ hạ xuống, Lý Trường Xuân cảnh giác nhìn hai bên, chỉ thấy các loại hình dạng nham thạch nhô ra khác nhau, các chỗ lõm vào có một số huyệt động nhỏ bé, thỉnh thoảng có gió mạnh thổi ra tựa như kiếm bén, chốc chốc âm lạnh thấu xương, có khi nóng như lửa đốt.



Nghiêng mình né tránh, Lý Trường Xuân gia tăng tốc độ, không lâu đã giảm độ cao được hơn hai trăm trượng. Đến lúc này, dưới chân xuất hiện một chút ánh sáng mông lung khiến Lý Trường Xuân vui mừng trong lòng, tâm tình không miêu tả được dâng trào.



Đột nhiên, Lý Trường Xuân cảm nhận được sức nóng mãnh liệt. Càng đến gần vùng sáng kia, cảm giác này càng mãnh liệt. Điều này khiến lão ý thức được bí mật ẩn giấu sắp sửa xuất hiện trước mắt.



Điều chỉnh lại trạng thái, Lý Trường Xuân bố trí quanh mình mười sáu kết giới phòng ngự, sau đó mới từ từ đến gần, cuối cùng khi đến vùng sáng đó, lão liền phát hiện té ra là một kết giới ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.



Trầm tư giây lát, Lý Trường Xuân cố gắng đột phá. Ban đầu chưa thành công được, nhưng theo sự gia tăng to lớn sức mạnh của lão, cuối cùng đã phá vỡ được tầng kết giới kia, thân thể tiến vào bên trong.



Đây là một thế giới lửa, bốn bề ngập đầy lửa vô cùng vô tận, không ngừng thiêu đốt, phảng phất muốn hủy diệt mọi thứ. Lý Trường Xuân rơi thân vào trong, vẻ mặt kinh hãi, một chút hối hận hiện lên trong mắt lão.



Lúc này, nói điều gì cũng đã quá trễ. Lão bất chấp tức giận, nhanh chóng di động thân thể, bay lượn qua lại trong thế giới kỳ diệu, ánh mắt khảo sát từng góc từng điểm.



Rất nhanh, sóng khí nóng bức ép cho nước trong người lão bốc hơi hết, một nguy cơ vô hình tiến gần nhanh chóng. Phát hiện được sinh mạng hầu như đã tiến đến mút cuối cùng, Lý Trường Xuân không khỏi giận dữ gầm lên, bất cam nhìn xuống dưới chân, trong ánh mắt đầy vẻ cừu hận.



Đột nhiên, trong ngọn lửa đỏ hồng lóe lên một bóng đen. Điều này khiến Lý Trường Xuân thất kinh, vội vàng bỏ hết tạp niệm, tiến gần đến bóng đen đó. Cái gì đây? Lý Trường Xuân do chói mắt nhìn không rõ được, cố gắng đánh cuộc một chuyến, toàn lực vọt thẳng đến nơi đó.



Lửa đốt cháy vạn vật. Lý Trường Xuân càng đến gần, thân thể càng chịu phải nhiệt độ cao hơn. Như vậy, một khi thất bại, lão liền bị tiêu diệt cả hồn và xác.