Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 950 : Cừu nhân tương ngộ

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Lục Vân lên tiếng:



- Huynh cũng không nhìn rõ nữa, chỉ thấy được hình dáng thôi, chắc chỉ chừng vài tuổi. Đây chính là cao thủ Hải tộc tu luyện biến hình, không biết có phải thật sự là bé gái chỉ vài tuổi hay không đây?



Bách Linh cười nhẹ nói:



- Chuyện này nhất thời không nói rõ được, hay là đợi lần gặp gỡ kế tiếp mới làm rõ. Bây giờ nguy hiểm đã hết, hay là chúng ta lợi dụng cơ hội lên đường thôi.



Lục Vân nghe vậy bật cười, không nói gì thêm, cùng ba người nữ rời khỏi nơi đó.



Nhưng khi bốn người vừa mới di chuyển không lâu, một bóng đen phóng thẳng đến, tốc độ bóng đen rất nhanh khiến Lục Vân để ý.



Tâm niệm vừa chuyển động, trong não Lục Vân lập tức hiện ra một bóng đen, té ra là một con cá heo, nhưng khí tức hơi quái dị. Điều này khiến Lục Vân nhạy bén phát hiện đây là một con cá heo có tu vi không yếu.



Bách Linh nhìn thấy bóng đen đi mất, êm ái lên tiếng:



- Đây là cao thủ Hải tộc, nhưng xem ra rất lo lắng, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?



Trương Ngạo Tuyết lịch thiệp nói:



- Bốn hải rộng lớn, bất cứ lúc nào cũng có chuyện xảy ra đâu đó.



Bách Linh nghe vậy cười cười không nói.



Thương Nguyệt lại hô nhẹ:



- Nó trở lại rồi kìa.



Lời vừa dứt, trước mặt bốn người lóe lên bóng đen, đó là một con cá heo to ước chừng ba trượng, ở cách vài trượng, hai mắt nhìn tới nhìn lui bốn người, vẻ cảnh giác vô cùng.



- Các vị có phải là cao thủ đến từ nhân gian không?



Lục Vân nghe vậy, đưa mắt ra hiệu cho ba người nữ rồi đáp:



- Không sai, chúng ta đúng là đến từ nhân gian, ngươi thuộc về hải nào trong bốn hải?



Cá heo ồ lên một tiếng, có phần vui mừng đáp:



- Các vị quả thật đến từ nhân gian à, quá tốt rồi, ta đến từ Tây hải, xin các vị nhanh chân theo ta đi cứu một người đi.



Bốn người sửng sốt, cao thủ Tây hải đi kiếm bọn họ để cứu người không phải là chuyện hoang đường sao?



Bách Linh chăm chú nhìn cá heo lên tiếng hỏi:



- Cứu người? Cứu người nào?
Thấy hắn đã nói vậy, Lục Vân cũng không cố che giấu, điềm nhiên nói:



- Ra thôi, hôm nay chúng ta cùng nhau kết thục món nợ này với hắn.



Dứt lời, Bách Linh và Thương Nguyệt từ hai phía xuất hiện, vây lấy Kiếm Vô Trần vào giữa.



Nhìn thấy Thương Nguyệt, Kiếm Vô Trần lại lộ vẻ kinh hãi.



- Làm sao thế được, dưới sức mạnh của thần cung, vạn vật đều bị tiêu diệt sạch, ngươi … ngươi …



Thương Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn, giọng lạnh lùng đáp:



- Sống chết của người nào đều do trời định rồi.



Kiếm Vô Trần xanh mặt, giọng hận thù cất lên:



- Chớ vội hơn thua bằng lời nói, lần trước ngươi may mắn, lần này không được may như vậy nữa đâu.



Bách Linh nhìn Kiếm Vô Trần bị dồn vào chân tường, hừ lạnh nói:



- Ân oán định mệnh, dây dưa không rõ ràng. Hôm nay cũng phải đến lúc kết thúc rồi.



Kiếm Vô Trần nhìn bốn người, giọng cừu hận và kinh ngạc giận dữ gằn giọng:



- Đến đây, hôm nay nếu đã không tránh được, hãy cùng ta quyết trận sinh tử.



Lục Vân cười châm chọc:



- Kiếm Vô Trần, lời này của ngươi chỉ để che giấu sự sợ hãi trong lòng.



Kiếm Vô Trần né tránh ánh mắt chàng, phủ nhận lại:



- Lục Vân, ngươi đừng vội đắc ý. Nhiều người không phải là chuyện tốt đâu. Ta có Hậu Nghệ thần cung trong tay, cho dù không giết được ngươi nhưng cũng có thể khiến ngươi một đời hối hận.



Dứt lời, thân thể liền xoay tròn tại chỗ, tay trái giữ cung, tay phải làm thế kéo dây cung, mục tiêu hướng thẳng về Trương Ngạo Tuyết.



Rất rõ ràng, Kiếm Vô Trần biết bỏ chạy không dễ chút nào, vì thế dự tính kiếm thêm chút lãi, kéo theo Trương Ngạo Tuyết để đả kích Lục Vân.



Ánh mắt lạnh lại, Lục Vân lắc mình ngăn ngay trước mặt Trương Ngạo Tuyết, quát lạnh:



- Từ lúc trải qua chuyện lần trước, ta sẽ không cho ngươi cơ hội lặp lại việc gây hại cho người bên mình. Bây giờ, để chúng ta phân tài cao thấp, dùng máu tươi tẩy rửa đoạn ân oán ngày trước.



Hai tay đan chéo xoay tròn, lòng bàn tay hào quang xanh đỏ chuyển động nhanh chóng, hình thành một tấm thuẫn ánh sáng âm dương bắn thẳng về phía Kiếm Vô Trần.