Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 962 : Tử Hồn bại tẩu

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Phát giác được điểm này, Lục Vân dứt khoát từ bỏ tấn công, thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" kết hợp cùng thuật "Không Gian Khiêu Dược", chớp mắt đã lướt ngang chừng năm chục trượng thoát khỏi khu vực đó.



Xoay người lại, Lục Vân nhìn vào vùng mù đen, cau mày cất tiếng:



- Tử Hồn, đây có phải là tuyệt học của Tử hải chăng?



Vùng mù đen dường như có phần bất ngờ, ồ lên một tiếng kinh ngạc sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, chớp mắt biến thành Tử Hồn.



- Lục Vân, đã vài ngàn năm qua, ngươi là người thứ nhất có thể thoát khỏi dễ dàng như vậy.



Lục Vân không chút vui mừng, trầm giọng nói:



- Vài ngàn năm qua, không biết có được bao nhiêu người đáng để ngươi phải sử dụng chiêu này?



Tử Hồn trầm ngâm một lúc, đáp lại:



- Không nhiều, khoảng chừng sáu bảy người mà thôi, trong đó chỉ có một người thoát ra được, ngươi chính là người thứ hai.



Lục Vân ánh mắt âm lạnh khẽ nói:



- Ngươi rất thông minh, cũng rất âm độc, từ lúc bắt đầu đã thi triển tuyệt chiêu khiến người ta trong lúc sơ ý mà bị uổng mạng.



Tử Hồn điềm nhiên đáp:



- Mạnh được yếu thua, đây là quy luật sinh tồn của Hải vực. Muốn duy trì bất bại thì chỉ có thể liên tục cẩn thận.



Lục Vân không hề phản bác lại, chỉ lạnh nhạt nói:



- Đây là lần thứ nhất ngươi thấy thần thoại bất bại của ngươi còn có thể kéo dài nữa hay không?



Tử Hồn tự phụ đáp:



- Điều này còn phải trông vào bản lĩnh ngươi nhiều ít thế nào.



Lục Vân cười cười, tà mị mà âm trầm.



- Vừa rồi là ngươi tiến công, bây giờ đến phiên ta, ngươi cẩn thận.




Hắc Lệ liếc Bách Linh và Thương Nguyệt, chần chừ nói:



- Hai người đó xem ra cũng không dễ đối phó.



Hắc Mị lại không cho như vậy cất lời:



- Muốn thành đại sự, làm sao không mạo hiểm được đây?



Hắc Lệ thấy hắn nói như vậy, cũng không do dự nữa, lập tức trả lời:



- Được, ngươi đi kiềm chế người nữ kia, ta đi đoạt lấy Hải Nữ. Nguồn truyện: Truyện FULL



Nói rồi nhanh chóng tiến gần đến Bách Linh, Thương Nguyệt.



Quét mắt qua hai người, Bách Linh hừ lạnh nói:



- Người kích động thường phải chịu sự trừng phạt.



Hắc Mị quát lên:



- Bớt nói nhảm đi, không muốn chết thì hãy nhanh chóng giao Hải Nữ ra.



Nói rồi lắc mình phóng thẳng về phía Thương Nguyệt, hai tay múa lên lấp lánh ánh đen.



Bách Linh bật cười khinh bỉ, Tam Đầu linh xà trên vai bay ra, thân thể bé nhỏ động tác nhanh nhẹn, ba đầu rắn đồng thời vươn ra, khí liệt hỏa, hàn băng và kịch độc dùng phương thức chùm sáng đánh trúng vào thân thể Hắc Mị trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.



Hừ giận một tiếng, Hắc Mị hệt như thấy quỷ, hoảng sợ né tránh. Tam Đầu linh xà lại rít nhỏ một tiếng, thân thể linh hoạt như bóng theo người liên miên phát động công kích không ngừng.



Hắc Lệ và Hắc Mị đồng thời ra tay, mục tiêu ban đầu của Hắc Lệ chính là Bách Linh, nhưng kết quả lại bị Thương Nguyệt ngăn lấy, điều này hắn không hề nghĩ đến.



Sau khi giao đấu, Hắc Lệ càng thêm kinh ngạc, bản thân hắn là một trong Hắc hải Tứ Sát, khắp cả bảy hải cũng khó tìm được cao thủ ngang tay. Ai ngờ Thương Nguyệt không chút hãi sợ, ngược lại còn đánh cho hắn thất điên bát đảo lùi lại. Điều này khiến hắn giận dữ không thôi, lập tức ra sức phản kích.



Một đao của Lục Vân khiến Tử Hồn trọng thương. Hắn sau khi bị đánh lui, phát giác thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, lập tức chọn phương án rút lui, chỉ lưu lại câu nói:



- Lục Vân, một đao ngươi ban cho ta hãy nhớ trước đã, lần tới có dịp gặp lại, chúng ta sẽ tiếp tục tỷ thí cho xong.