Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 964 : Kì diệu cảnh tượng
Ngày đăng: 04:54 22/04/20
Hải Nữ nhìn nàng một cách khó hiểu lên tiếng hỏi:
- Dì Bách Linh có gợi ý gì?
Bách Linh mấp máy môi rồi bảo:
- Như vậy đó, cháu tự mình suy nghĩ đi.
Hải Nữ vẻ mặt vui mừng thấy rõ, vội nói:
- Như vậy được không? Chú có chịu Hải Nữ không?
Lục Vân nghe vậy cau mày lừ mắt nhìn Bách Linh, giọng mắng đùa:
- Nàng làm thế không hay đâu.
Bách Linh cười xòa:
- Hải Nữ mới bốn tuổi thôi mà, còn nhiều thứ cần người dạy bảo.
Lục Vân cũng không phản bác, chỉ đưa mắt nhìn sang kết giới trước mắt lên tiếng:
- Không còn sớm nữa, cũng nên động thủ là vừa.
Hải Nữ nghe vậy cảm thấy bất an, nhìn Bách Linh lí nhí:
- Dì ơi, chú không đồng ý nhận Hải Nữ phải không?
Bách Linh đưa tay vuốt ve bầu má của cô bé rồi cười nói:
- Chú của cháu tính khí ngạo mạn, nếu là người khác có thể đã từ chối chứ Hải Nữ thì không đâu. Chú ấy đồng ý rồi đó. Từ đây về sau cháu đừng gọi chú nữa, gọi sư phụ, nhớ kỹ.
Hải Nữ bật cười vui sướng. Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đứng cạnh đó sửng sốt một lúc rồi cũng cười theo.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Hải Nữ đi theo chúng ta, sau này trưởng thành nhất định là thiên hạ đệ nhất.
Trương Ngạo Tuyết cười bảo:
- Sao rồi? Hải Nữ không sao chứ.
Lục Vân cười nói:
- Tốt, cô bé không sao, chút nữa là tỉnh lại thôi. Bách Linh có thể thu hồi Ngũ Thải Tiên Lan rồi.
Bách Linh mỉm cười thu tay nói:
- Không sao là tốt rồi, tiếp theo đến lượt cô bé trổ tài đây.
Nói rồi nàng liền đưa mắt nhìn về phía trên không hồ nước.
Duỗi chân đứng dậy, Hải Nữ cười khanh khách vài tiếng rồi ôm chầm lấy đôi chân của Lục Vân reo lên vui mừng:
- Sư phụ, Hải Nữ khỏe rồi, vui quá.
Lục Vân xoa đầu của cô bé, khuyến khích:
- Khỏe là tốt rồi, giờ hãy đi đi, Tỏa Long đỉnh vẫn đang gọi con đấy.
Hải Nữ liếc nhìn về hồ nước, sau đó mỉm cười thật ngọt với ba người nữ rồi bay thẳng về phía Tỏa Long đỉnh.
Trước đó, khi Lục Vân còn trị thương cho Hải Nữ, vị trí của Tỏa Long đỉnh và ngọc thạch từ xa thành gần, cả hai một trên một dưới song song nhau. Phía dưới, hào quang do năm đóa kỳ hoa và chín con rồng phát ra giao thoa và chiếu lên Tỏa Long đỉnh cùng ngọc thạch, tạo thành một trụ sáng liên kết chúng với nhau.
Như vậy, linh khí của ngọc thạch và bá khí của Tỏa Long đỉnh bắt đầu kết hợp, cả hai càng lúc càng gần nhau, bộc phát kỳ quang chói lòa, chiếu sáng rực cả sơn động. Bốn bề linh khí tụ hội, kết hợp với hào quang ngũ sắc của nước hồ, tạo thành một bức màn ánh sáng bao quanh ngọc thạch và Tỏa Long đỉnh.
Đồng thời, trên màn sáng còn có ánh sáng huyền ảo lưu động, hình dạng năm đóa kỳ hoa và chín con rồng đều được phản chiến trên đó đồng thời vận chuyển theo quy luật nhất định. Khi Hải Nữ tỉnh lại và bay người đến gần thì cơ thể bị màn sáng chặn lại, giữa hai bên lóe lên hào quang, bộc phát hoa lửa rực rỡ.
Hải Nữ thét lên vì kinh ngạc, đôi tay giơ qua đầu, toàn thân liền hiện bảy màu, bảy chùm hào quang phóng ra tạo thành bảy con thần long, sau khi xoay vần một vòng thì lao vào màn sáng.
Thế là mười sáu con rồng không ngừng bay qua lượn lại tạo thành một trận đồ tuyệt diệu. Chúng mở một lỗ nhỏ trên màn sáng, tự động hút lấy Hải Nữ vào trong, sau đó màn sáng khôi phục nguyên dạng.
Bên hồ, Lục Vân và ba người nữ chăm chú quan sát. Họ đều phát hiện ra từ khi Hải Nữ đi vào trong màn sáng thì sắc thái của nó dần trở nên trong suốt, linh khí ẩn chứa bên trong hội tụ toàn bộ trên người Hải Nữ, tạo thành một quả cầu ánh sáng ngũ sắc bao quanh cơ thể nhỏ xinh của cô bé.
Xuyên qua màn sáng, bốn người Lục Vân còn nhìn thấy hồ nước vốn rực rỡ màu sắc nay đã trong suốt lung linh. Năm đóa kỳ hoa xoay tròn dâng lên tiến gần với ngọc thạch, hơn nữa còn thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành năm tia sáng mất hút vào giữa ngọc thạch.
Bốn bề, mười sáu con rồng bay tự động tản ra, chín con xoay quanh Tỏa Long đỉnh, bảy con còn lại bay lượn quanh Hải Nữ.