Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 974 : Kì diệu tế ngộ

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Lúc này, Hải Tây Lí phát điên xông thẳng về Huyết Ma Thiên Cơ, miệng gào thét muốn bà thả người, đáng tiếc tốc độ của hắn quá chậm.



Tốc độ Bạch Quang có nhanh hơn, nhưng ông cũng không đuổi kịp được Huyết Ma Thiên Cơ, ngược lại còn đón lấy thi thể Bá Kiếm Vương Hầu, điều này khiến ông cơ hồ nổi điên.



Giận dữ nhìn Huyết Ma Thiên Cơ, Bạch Quang nguyền rủa:



- Huyết Ma Thiên Cơ ngươi nghe đây, ngươi dám đụng đến một sợi tóc trên đầu cô ấy, thì cho dù có đảo lộn cả bảy hải ta cũng không tha cho ngươi!



Bật cười âm hiểm, Huyết Ma Thiên Cơ đáp:



- Nếu còn để ý đến con nha đầu này, ngươi hãy tìm lấy Tỏa Long đỉnh đưa đến Ma Thánh phong của ta mà đổi người. Bây giờ ta xin lỗi không bồi tiếp được, các ngươi từ từ mà đón tiếp cao thủ Hồng hải vui chơi. Ha ha ha …



Trong tiếng cười điên cuồng, Huyết Ma Thiên Cơ lắc mình liền biến mất thần bí.



Gầm lên giận dữ một tiếng, Bạch Quang trong lòng không cam, nhanh chóng quay lại bên cạnh Lăng Thiên, nhỏ nhẹ nói:



- Bây giờ làm thế nào đây?



Lăng Thiên trầm giọng nói:



- Chúng ta hiện nay thương thế không nhẹ, không đáng để liều chết cùng bọn chúng, hay mọi người hãy nghĩ biện pháp rời đi.



Bạch Quang liếc nhìn thi thể trong lòng, đau khổ lên tiếng:



- Cuộc hành trình Hải vực, đi mười người đã mất sáu, quả thật đáng hận.



Lăng Thiên đau khổ bật cười, lắc đầu thở dài nhè nhẹ.



Bên cạnh, Huyền Đan vũ sĩ nhìn về xa xa, ở đó Hải Tây Lí đang nhanh chóng bỏ chạy, phía sau có năm con cá mập máu đang càng lúc càng xa.



Huyết Ảnh Vương Giả trừng mắt ba người, gằn giọng nói:


Lúc này, chân nguyên trong cơ thể chàng bắt đầu biến hóa, chân nguyên liệt hỏa chàng đã từng hấp thu ở ngọn lửa địa tâm đã chuyển hóa hoàn toàn thành một loại chân nguyên đa thuộc tính, lại không có thuộc tính, có thể tùy ý chuyển biến hóa thành bất kỳ loại chân nguyên có tính chất nào.



Trong lòng Lục Vân vui mừng, nhưng đúng ngay thời khắc đó, thân thể chàng đột nhiên trong suốt như nước, kinh mạch trong cơ thể có thể thấy rõ ràng, ngay cả Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm trong não cũng đã hiện lên thấy rõ.



Đồng thời, trong đan điền của Lục Vân, một đóa hoa sen màu đỏ máu mơ hồ ẩn hiện, đó chính là Vong Hồn trớ chú đã bị chàng tịnh hóa hai lần, đáng tiếc đều không thể dứt căn được, chỉ suy yếu đi mà thôi.



Nhìn thấy đóa hoa sen đó, ý nghĩ lướt qua đầu Lục Vân, sức mạnh hoàn mỹ vừa mới hình thành trong cơ thể bắt đầu tiến gần đến đan điền, chớp mắt đã ép cho đóa hoa sen đó ra khỏi đan điền hướng thẳng về ngực để thoát ra.



Trên người Lục Vân có mấy chỗ đặc biệt, thứ nhất chính là trên đầu, Diệt Thần kiếm liên tục thủ giữ ở nơi này.



Thứ hai là ngực, ở đó có Càn Khôn Ngọc Bích.



Thứ ba chính là đan điền. Ở đó có lúc có đồ án ánh sáng hình Thái Cực Bát Quái vận chuyển, có thể duy trì cho chân nguyên của Lục Vân không hề biến đổi, đạt được công hiệu khôi phục trong chớp mắt, nhưng trước giờ vẫn bị hoa sen sắc đen chiếm cứ.



Lúc này, hoa sen sắc đen đã thoát khỏi đan điền, theo ý muốn bức bách của Lục Vân, đang từ từ đến gần trước ngực.



Trong khi đó, sức phản kháng của đóa hoa sen màu đen rất mạnh, rõ ràng nó cũng biết được Càn Khôn Ngọc Bích có nguy hại rất lớn cho nó, đáng tiếc lúc này nó đã không vượt qua được sự mạnh mẽ của Lục Vân, cuối cùng bị ép đến trước ngực.



Kết quả đúng như dự tính của Lục Vân, sức mạnh của đóa hoa sen sắc đen giảm rất nhiều, đáng tiếc cuối cùng nó ương ngạnh vượt qua một cửa phân tán tiềm tàng khắp các kinh mạch.



Hơi thất vọng, Lục Vân thu lại tinh lực liền kinh ngạc phát hiện, vừa rồi trong một sát na bản thân đuổi đóa hoa sen sắc đen, bản thân vốn ở trong thế giới xanh lam, không biết làm sao bất ngờ chuyển sang nơi khác, tiến vào một thế giới xanh biếc.



Cảnh tượng nơi này hoàn toàn khác hẳn trước đó, khiến người ta cảm thấy rộng rãi vô biên.



Bốn phía chính là nước biển xanh biếc, nhìn không thấy biên giới, chỉ có sóng nước bên trên dao động, cảm giác hệt như một dòng xoáy xoay tròn.



Ngưng nhìn, Lục Vân dò xét tình hình quanh thân thể, quả thật chính là nước biển, nhưng vì sao lại xanh biếc và phát sáng như vậy?



Khi ở trong nước, việc truyền rọi ánh sáng bị ảnh hưởng rất lớn, đạt đến một độ sâu nhất định liền biến thành tối đen không chút sáng, nơi này lẽ nào đã gần đến mặt nước, nếu không vì sao lại như vậy?



Suy nghĩ một lát, Lục Vân không dám đưa ra kết luận, đành bỏ hết tạp niệm, đẩy ý thức kéo dài ra ngoài thân thể xem thử có phát hiện được gì không.