Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 980 : Vật quy nguyên chủ

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Vừa nghe thấy Lục Vân sắp đến, mọi người đều rất cao hứng, trong đó Hải Nữ là mừng vui nhất, hét lên:



- Sư phụ đã đến rồi, Hải Nữ muốn đi đón người.



Bách Linh cau đôi mày không biết trả lời thế nào. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Trương Ngạo Tuyết lại nhẹ giọng nói:



- Đi đi, sư phụ ngươi cách chúng ta cũng không xa, để ta dùng thần kiếm đưa ngươi đến đó.



Nói rồi ý niệm lóe qua, thần kiếm tùy thân bay ra, sau khi bay vòng quanh một vòng, đỡ lấy thân thể nhỏ bé của Hải Nữ biến mất về phía trước.



- Xem ra các vị rất yêu thương Hải Nữ.



Lục Doanh nhẹ nhàng cất lời hâm mộ.



Bách Linh cảm xúc lên tiếng:



- Đúng thế, chúng ta đều rất thương yêu nó. Hải Nữ còn nhỏ, nhưng nó đã trải qua rất nhiều chuyện mà ở tuổi đó còn chưa nên gặp, vì thế trong tâm linh nhỏ bé của nó đã ghi lại một số ký ức vốn không nên tồn tại. Vì thế, chúng ta muốn dùng tình yêu để xóa đi những ký ức nó vốn không chịu nổi, để nó trở thành một người con gái, chính trực, lương thiện, lạc quan và có chí tiến thủ.



Phần Thiên nói:



- Ý muốn quả không sai, nhưng quá cưng chiều cũng không tốt.



Bách Linh nói:



- Chuyện này chúng ta cũng biết, hơn nữa Ngạo Tuyết cũng đã tính đến rồi. Trong ba người chúng ta, ta thương nó nhất, Ngạo Tuyết nghiêm khắc nhất, có thể khiến nó phải nghe lời, như vậy có thể kiềm chế nó được.



Phần Thiên cười cười, đưa mắt nhìn về lối đến, điềm nhiên nói:



- Lục vân đã đến rồi, bất quá dường như huynh ấy có biến đổi.



Lục Doanh sửng người, sau đó gật đầu:



- Đúng thế, trên người Lục Vân có một luồng khí tức của cao thủ Hải vực, điều này trước đây chưa có.



Dứt lời, trước mắt mọi người ánh sáng kỳ ảo lóe lên, Lục Vân ôm Hải Nữ đột nhiên xuất hiện.



- Thế nào, đang bàn về ta à?



Đưa mắt nhìn chàng, Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết đều phát giác trên người chàng có biến hóa, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc. Phần Thiên tiến lên ngăn lấy chàng, quan sát cẩn thận một phen, rồi cảm thán:



- Huynh quả thật biến ảo khó lường, mới chia tay không lâu đã chuyển đổi bộ dạng mất rồi.



Lục Vân điềm nhiên nói:



- Sau này huynh ở Hải vực lâu cũng sẽ có biến hóa. Bây giờ bất quá ta chỉ vượt qua hạn chế của thời gian, làm trước một số chuyện mà thôi. Được rồi, không nói về ta nữa, nói chuyện sao các vị lại đến đây, ở Hồng hải xảy ra chuyện gì vậy?



Phần Thiên ngẫm nghĩ một lát, đơn giản thuật lại một lượt các chuyện phát sinh trên đường, cuối cùng nói:



- Hiện nay đại khái như vậy, bây giờ chúng ta đang thương nghị có cần phải đưa Tỏa Long đỉnh về chỗ cũ để thử xem có thể trấn áp được những con thú lớn đó không.



Lục Vân nghe rồi chìm vào trầm tư.




- Huynh biết tung tích của Định Thiên thần châm, muội có tin không?



Lục Doanh sửng sờ, sau đó kích động chụp lấy tay của Lục Vân hỏi tới:



- Quả thật vậy sao, ở đâu, nói nhanh đi?



Lục Vân cười ha hả, êm ái nói;



- Đừng kích động, Định Thiên thần châm đang ở trên người Bách Linh, ta sẽ nói muội ấy trả lại bảo vật trấn cung của Đông hải cho muội, được không?



Lục Doanh vô cùng cảm động, nói lên những điều vô cùng khác thường:



- Đa tạ huynh, quả thật rất tốt, từ nay về sau ta có thể trùng chấn lại uy phong của Đông hải, để nó kiêu ngạo giữa bảy hải.



Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lục Doanh, Lục Vân truyền một luồng khí êm diệu vào trong não nàng, để nàng lập tức tỉnh táo trở lại.



Sau đó, Lục Vân dẫn Lục Doanh quay lại mọi người, nói với Bách Linh:



- Vừa rồi huynh mới biết được, Định Thiên thần châm chính là bảo vật trấn cung của Đông hải, hơn ba ngàn năm trước đây bị người lấy cắp, dấu vào trong Thiết Trúc phong. Sau này được muội lấy đi, bây giờ muội hãy trả nó lại cho Lục Doanh đi.



Bách Linh sửng sốt, sau đó cười nói:



- Lục Doanh sao không nói sớm, nếu từ đầu cho chúng ta biết, ta đã sớm đưa lại cho muội rồi.



Nói rồi đỉnh đầu hào quang ngũ sắc lóe lên, Định Thiên thần châm tự động hiện ra, chầm chậm rơi vào tay của Lục Doanh.



Lục Doanh kích động cầm lấy Định Thiên thần châm, cảm xúc lên tiếng:



- Đa tạ tỷ, Bách Linh.



Bách Linh mỉm cười lắc đầu, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Phần Thiên, Tả Quân Vũ bên cạnh lại kinh ngạc, rõ ràng chuyện này không ai ngờ được.



Nhìn Lục Doanh, Lục Vân hỏi:



- Vật này nếu là bảo vật trấn cung của Đông hải muội, hẳn muội phải biết vận dụng như thế nào phải không?



Lục Doanh kích động nói:



- Ta tự nhiên biết được, nhưng thần châm này bị một loại sức mạnh phong ấn rồi, nếu không ta đã sớm cảm ứng được khí tức của nó rồi.



Lục Vân sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Bách Linh, thấy nàng cũng mơ mơ hồ hồ, vội vàng mở miệng hỏi:



- Lục Doanh, muội khẳng định thần châm này bị một loại sức mạnh phong ấn rồi?



Lục Doanh nghiêm túc nói:



- Đúng thế, ta có thể khẳng định chắc chắn vô cùng, bởi vì long khí của ta bị một luồng sức mạnh trên thần châm bài trừ, mãi vẫn không cách nào giao tiếp với nó.



Bách Linh cau mày nói:



- Chả trách như vậy, mãi ta vẫn không phát hiện được điều gì khác thường.