Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 999 : Nhân tình khó giải
Ngày đăng: 04:54 22/04/20
Lúc này, một cao thủ xuất hiện cản lại Dao Quang khiến hắn rất kinh ngạc, không khỏi mở miệng nói:
- Là ngươi.
Ma Huyễn Tôn Chủ nhìn hắn, vẻ mặt có chút quái dị nói:
- Là ta, ta chính đang đợi ngươi.
Dao Quang cười lạnh nói:
- Đợi ta làm gì? Ngươi còn có thể làm gì được ta?
Ma Huyễn Tôn Chủ cũng không tức giận, chỉ là phản bác nói:
- Tối thiểu ngươi cũng không làm gì được ta.
Dao Quang hừ nói:
- Đó là trước đây. Hiện tại tu vi của ta đã tăng mạnh, ngươi lại có thương thế trên người, tình huống đối với ngươi bất lợi.
Ma Huyễn Tôn Chủ điềm nhiên nói:
- Vậy sao? Thế thì chúng ta cứ thử một lần.
Nói xong, thân ảnh đột nhiên vỡ vụn, mỗi một phiến mãnh vỡ lại diễn biến thành một Ma Huyễn Tôn Chủ hoàn chỉnh mới, phân bố trong khu vực không gian giới hạn.
Cười lạnh một tiếng, Dao Quang nói:
- Thử thì thử, ta cũng không sợ ngươi.
Nói xong thân thể bắn lên ra xa, nhanh chóng đuổi theo mỗi một bóng thân ảnh lân cận.
Bát Bảo xa xa đi theo, thỉnh thoảng có cao thủ Ma Huyễn giới tiến đến gần ngăn trở nó tiếp cận.
Thời gian chậm chậm trôi qua, trong lúc truy đuổi, trên mặt Dao Quang dần hiện lên vẻ kinh sợ, đối với huyễn hoá chi thuật của Ma Huyễn Tôn Chủ cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Theo lý thuyết, Ma Huyễn Tôn Chủ lúc này khí sắc không tốt, đó là trên người trọng thương, mà hắn vì sao còn có thể ứng phó công kích mạnh mẽ của bản thân?
Trong suy tư, Dao Quang gia tăng tốc độ truy kích, chưa từng lưu ý đến Ma Huyễn Tôn Chủ chính là đang dẫn dụ hắn rời xa Bát Bảo, hướng đến gần một chỗ vách núi âm u.
- Theo tình thế trước mắt mà phân tích, đông, nam, bắc cao thủ ba biển đều toàn bộ tụ tập tại đây, tuy số lượng kinh người, nhưng lại không phá được phòng tuyến của cự thú. Như vậy, ngoại trừ chịu chết cũng chỉ có thể tăng thêm thương cảm. Lại thêm giữa không trung có Địa Âm Tà Linh một mực canh chừng, trừ phi Lục Vân đến kịp, nếu không chúng ta nơi đây không ai có thể chống cự hắn. Ngoài ra, các ngươi nói Cự Linh Thiên Thú tối lợi hại đó còn chưa xuất hiện, một khi nó xuất hiện, tình huống của chúng ta càng thêm nguy hiểm.
Cười khổ, Ngạc tướng quân nói:
- Không thể đối địch, chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp tự vệ mà.
Tả Quân Vũ nói:
- Không sai, chúng ta có thể phân tán lực chú ý của cự thú này thử mạo hiểm một lần.
Tròng mắt Phần Thiên khẽ động, trầm ngâm nói:
- Điều này ta cũng đã nghĩ qua, khả năng không cao, hơn nữa còn phải trả giá thật lớn.
Ngạc tướng quân nói:
- Bất kể trả giá thế nào, chỉ cần có thể cứu ra ba vị cung chủ, vậy cũng đủ giá trị rồi.
Phần Thiên nghe vậy, không lại phản bác, mà là thấp giọng nói:
- Như vậy, chúng ta đánh cuộc một phen, thương nghị kế hoạch một chút.
Ngạc tướng quân nói:
- Theo ý kiến ta, chúng ta từ bốn phương hướng phát động tiến công, sau khi chọc giận cự thú thì lập tức nhanh chóng triệt ly, dẫn chúng nó đuổi theo.
Phần Thiên gật đầu nói:
- Biện pháp của tướng quân là dẫn xà xuất động(dẫn rắn ra khỏi hang), điệu hổ ly sơn(dụ cọp rời núi), rất đáng thử một lần, chỉ có điều nếu như cự thú không mắc bẫy thì sao?
Ngạc tướng quân sửng sốt, lập tức buồn bả. Tả Quân Vũ nói:
- Mắc bẫy hay không cần phải thử sau đó mới biết, lúc này suy nghĩ kết luận nói còn quá sớm.
Phần Thiên nói:
- Rất nhiều chuyện có thể sẽ không phát sinh, nhưng chúng ta hiện tại đang xem xét, cần phải cố gắng được chu toàn.