[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Chương 476 : Chương 476
Ngày đăng: 07:47 01/09/19
Thời gian thúc động mọi sự phát triển.
Khi Tỏa Hồn hấp thu đủ khí nóng liệt hỏa rồi, trên người y bắt đầu tán phát ra khí thế cuồng dã bạo liệt, chớp mắt đã bao trùm phương viên vài trăm dặm, khiến người đang quan sát cảm thấy bất ngờ. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó Tỏa Hồn rống to một tiếng, toàn thân lửa đỏ như sóng tản ra, hình thành một đóa hoa sen màu đỏ như máu, thể hiện tư thế điên cuồng hoang dã của Tỏa Hồn. Thân hình loáng lên, Thiên Lân từ cảnh giới không linh tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc, một cảm giác bất ổn trào lên trong lòng hắn. Trước đây, Thiên Lân vận dụng phép thần bí của Não Vực Nguyên Châu hấp thu một lượng lớn chân nguyên liệt hỏa, khiến cho tu vi bản thân vô hình trung có tăng lên. Hiện nay, khi Tỏa Hồn dùng tư thế tự cao xuất hiện, Thiên Lân đột nhiên hiểu được rõ ràng, bản thân không ngờ đã lầm mưu của Tỏa Hồn. Chuyện này khiến Thiên Lân giận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Thiên Lân, ngươi không ngờ được rồi. Ha ha ha …
Bật cười lớn đắc ý, Tỏa Hồn trong mắt lấp lánh ánh đỏ, có một sự điên cuồng khiến người ta phải run rẩy trong lòng.
Thiên Lân khuôn mặt tuấn tú phủ một lớp sương, lạnh lẽo nói:
- Chớ có đắc ý, ngươi hấp thu một lượng lớn liệt hỏa quyết khí, chỉ khiến ngươi đi lên trên con đường ma đạo, lại không cách nào đạt đến cảnh giới cao nhất của thuật thiên luyện.
Tỏa Hồn cười đáp:
- Ngươi sai rồi, cảnh giới cao nhất của thuật thiên luyện chia thành hai loại. Thứ nhất chính là cảnh giới chí thánh, thứ hai chính là cảnh giới chí tà. Với tình hình của ta thì vĩnh viễn không cách nào có thể tiến vào cảnh giới chí thánh, vì thế ta chỉ có thể chọn lựa cảnh giới chí tà. Hiện nay, ta đã thu được khí nóng của lửa đỏ, từ cực âm chuyển thành cực dương, cực độc thành cực nóng, đã từ cực này đi đến cực ngược lại rồi, đủ điều kiện cho cảnh giới chí tà. Điều tiếp theo cần thiết chính là máu tươi để đúc và bồi dưỡng.
Thiên Lân ánh mắt âm lạnh trầm giọng nói:
- Tỏa Hồn, đạo chí tà tất nhiên sẽ đi vào đường hủy diệt, ngươi cuối cùng khó mà tránh được kiếp trời phạt.
Tỏa Hồn cười như điên trả lời:
- Kiếp trời phạt? Ha ha ha … Từ khi bắt đầu, ông trời đã không làm khó dễ được ta rồi.
Thiên Lân lãnh đạm nói:
- Phải vậy không? Thế thì chúng ta thử qua coi thế nào.
Dứt lời, thân thể Thiên Lân dời ngang, kéo theo linh khí của lửa đỏ, chớp mắt xuất hiện bên cạnh Tân Nguyệt, giơ tay bắt lấy cánh tay của Tân Nguyệt. Lập tức, một lượng lớn linh khí lửa đỏ truyền vào thân thể của Tân Nguyệt, khiến cho Thiên Tuyệt trảm pháp của nàng chớp mắt đã có bước tiến rất to lớn.
Tỏa Hồn không hiểu, hỏi ngược lại:
- Thiên Lân, ngươi muốn để cô ta đi đối phó với ta?
Thiên Lân bật cười kỳ dị, không nhanh không chậm nói:
- Kiếm trong tay của Tân Nguyệt vừa hay là khắc tinh của ngươi.
Tỏa Hồn vẻ mặt thất kinh, liếc Thiên Ly thần kiếm trong tay của Tân Nguyệt, vẻ mặt hơi quái dị. Thân là kiếm được thiên luyện, Tỏa Hồn hiện hay đã có thể cảm ứng được khí cực thánh có trên Thiên Ly thần kiếm, có phần sợ hãi nó, bởi vì Thiên Ly thần kiếm chính là do linh khí của trời đất biến thành, khí cực thánh của nó có thể khắc chế mọi sức mạnh tà ác, vừa hay là khắc tinh của Tỏa Hồn.
Quan sát vẻ mặt của Tỏa Hồn, Thiên Lân tiếp tục nói:
- Chỉ cần Tân Nguyệt còn sống, kiếm này còn tồn tại, ngươi vẫn mãi không thể vượt lên tiêu diêu tự tại được.
Tỏa Hồn có chút tức giận, không cam lòng đáp trả:
- Không cần phải đắc ý, sớm muộn có một ngày ta sẽ vượt lên trên chín tầng mây. Bây giờ, trước tiên ta tha cho các ngươi …
Ánh đỏ lóe lên, tiếng kêu thảm truyền lại. Tỏa Hồn chớp mắt xuất hiện bên sau của chim hai đầu, làn kiếm sắc bén bắn xuyên qua thân thể của chim hai đầu, lập tức khiến nó trọng thương. Thiên Lân thấy vậy nhướng cao mày, trong mắt ánh Ma lóe lên, một luồng tinh thần dị lực mật độ rất cao tác dụng lên Tỏa Hồn, hất cho y rên lên một tiếng, chớp mắt đã biến mất về phía xa xăm.
Thôi không nhìn theo, Thiên Lân quay lại nhìn Tân Nguyệt, thấy vẻ mặt kiều diễm của nàng, nhịn không được cười nói:
- Thật đẹp, cảm như thế nào?
Tân Nguyệt ánh mắt hơi động đậy, thanh nhã đáp lời:
- Chân nguyên liệt hỏa hỗ trợ ta rất lớn.
Thiên Lân cười nói:
- Thế thì hấp thu thêm nhiều một chút, cơ hội như vậy rất ít.
Tân Nguyệt nhìn hắn, trầm ngâm nói:
- Ngọn lửa phun trào đã giảm nhỏ?
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Đúng thế, thêm một lúc nữa sẽ dần khô kiệt, từ từ biến mất đi.
Tân Nguyệt cảm xúc nói:
- Từ nay về sau, Thiên Đao phong sẽ không còn tồn tại nữa.
Thiên Lân không còn lời nào, đưa mắt nhìn Ngọc Tâm, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt rất là phức tạp. Thân hình thoáng động, Thiên Lân đến bên Ngọc Tâm, khẽ nói:
- Có tâm sự chăng?
Ngọc Tâm chăm chú nhìn vào hai mắt hắn, lắc đầu nói:
- Ta chỉ muốn nhớ nụ cười mỉm của ngươi.
Thiên Lân vẻ mặt sượng lại, đang suy nghĩ nói như thế nào thì đột nhiên phát hiện Hắc Ma ở gần mình có động tĩnh. Thiên Lân liếc nhìn chung quanh, phát hiện Lam Phát Ngân Tôn đang giận dữ trừng mình, chậm rãi đi thẳng về phía này. Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhìn Hắc Ma chằm chằm, hai bên vẻ mặt nghiêm túc, ai cũng không hề nói nửa câu. Bạch Đầu Thiên Ông chăm chú nhìn Tân Nguyệt, trong mắt lấp lánh ánh sáng quỷ dị. Còn lại Tuyết Nhân vẻ mặt hiếu kỳ, dường như đang muốn xem náo nhiệt. Lúc này, lại có một tiếng kêu thảm thiết của chim hai đầu vang lên. Chỉ thấy thân thể bị thương của nó đột nhiên rơi xuống, miệng phát ra tiếng thét thê lương.
Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy, lớn giọng nhắc nhở:
- Cẩn thận, có cao thủ đến đây.
Câu này vừa vang lên, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lam Phát Ngân Tôn, Hắc Ma và Tuyết Nhân đều cảnh giác hẳn, quan sát tình hình chung quanh.
Thiên Lân khóe miệng hơi nhếch, cười nhẹ nói:
- Không phù hợp chút nào, thật đáng tiếc.
Lam Phát Ngân Tôn giận dữ nói:
- Câm miệng, chớ có đắc ý tự cao.
Dứt lời, cột lửa phun trào xuất hiện hiện tượng thoái trào, một lúc sau thì cột lửa phun lên tận tầng mây đã từ từ tiều tụy đi, không bao lâu đã biến mất, chỉ còn lại sương khói mù mịt tràn ngập trong không khí. Tân Nguyệt đến bên Thiên Lân, khuôn mặt hồng hào xuất hiện sự kiều diễm, cười nhạt nhẽo nói:
- Xem ra gió bão đã chuyển về phía chúng ta rồi.
Thiên Lân cười nói:
- Gió bão luân chuyển, đáng tiếc rất nhiều người lại nắm không chắc.
Bạch Đầu Thiên Ông cười lạnh nói:
- Thiên Lân, ngươi chớ có kiêu ngạo, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
Thiên Lân nụ cười tà mị đáp:
- Phải vậy chăng? Thế thì đến đây so tài, xem thử lần này người nào phải bỏ chạy trối chết đây?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ nói:
- Cuồng vọng.
Giữa hư không, một thanh âm đột nhiên vang lên:
- Cuồng vọng và không cuồng vọng, thử qua sẽ biết thôi mà.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy, ngửng đầu nhìn lên không trung kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi.
Dao Quang phá không xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nói:
- Chính là ta. Hôm nay chính là dịp tốt để kết thúc ân oán.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao không trả lời, đưa mắt nhìn Lam Phát Ngân Tôn muốn hỏi suy nghĩ của lão ta.
Nhìn quanh, Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Nếu đến rồi, hà tất phải né tránh ẩn núp?
Câu này vừa nói ra, Phỉ Vân, Lâm Phàm và Linh Hoa lập tức từ trên tầng mây hạ xuống bên cạnh Thiên Lân.
Lam Phát Ngân Tôn quét mắt qua mấy người mới đến, khinh bỉ nói:
- Nhân số không ít, đáng tiếc đều là hạng mèo quào.
Bạch Đầu Thiên Ông truyền âm nói:
- Ngân Tôn, cơ hội mất rồi, chúng ta tốt nhất là rời đi.
Lam Phát Ngân Tôn trả lời:
- Những người này không đủ sức làm gì.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, không thể kích động lỗ mãng được.
Lam Phát Ngân Tôn chần chừ một lúc, suy nghĩ chìm vào thế lưỡng nan.
Bên này, Lâm Phàm trừng Lam Phát Ngân Tôn, hận thù nói:
- Chớ có cuồng vọng, hôm nay nhất định phải khiến các ngươi không còn đường lui.
Linh Hoa cừu hận nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, giận dữ nói:
- Hôm nay ta phải báo thù cho Đào Nhâm Hiền và thằng mập đã chết, tự tay giết chết ngươi.
Phỉ Vân khuyên bảo:
- Chớ có kích động, bọn chúng hôm nay không thoát được rồi.
Thiên Lân cau mày nói:
- Mấy người này nếu như còn có lòng muốn chạy, phỏng chừng rất khó giữ bọn họ lại, chúng ta chi bằng chọn một mục tiêu, thực thi phương pháp đột phá từng cái một.
Phỉ Vân hỏi lại:
- Ngươi dự tính chọn ai đây?
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Trong năm người trước mắt, Tuyết Nhân là đối phó dễ nhất. Thứ đến chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông, sau đó chính là Lam Phát Ngân Tôn và Hắc Ma.
Lâm Phàm nghe vậy, xen vào:
- Tuyết Nhân không cần tính đến, ta chính là phụng lệnh sư tổ đi thu phục Tuyết Nhân, hãy giao lão cho ta là được rồi.
Thiên Lân nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng không hề hỏi nhiều, khẽ nói:
- Như vậy, chúng ta chọn lựa Tuyết Ẩn Cuồng Đao để tiêu diệt lão trước tiên.
Thanh âm của Thiên Lân không to không nhỏ, mọi người có mặt đều có thể nghe được. Mọi người tuy không tin tưởng lắm, nhưng lại ít nhiều có phần khẩn trương.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ bật cười nói:
- Muốn giết ta, đến đây, ta đứng ở nơi này.
Bạch Đầu Thiên Ông quát lên:
- Chớ có nổi giận, câu này của Thiên Lân chỉ là muốn chọc giận ngươi, ngàn vạn lần không được rơi vào mưu của hắn.
Bật cười tà mị, Thiên Lân nhìn khuôn mặt tức giận của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, không nhanh không chậm nói:
- Giết ngươi thực ra không khó, có khó chăng chỉ là phải ngăn ngươi bỏ chạy mà thôi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao bật cười tức giận, đang muốn phản bác lại vài câu thì nghe Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Chớ có nổi giận, đây chính là kế khích tướng của hắn thôi.
Lam Phát Ngân Tôn thấy vậy, không khỏi liếc Tân Nguyệt và Ngọc Tâm tiếc nuối, hạ lệnh:
- Rút lui, lần sau mới tính toán với bọn chúng.
Câu này còn vang bên tai, Lam Phát Ngân Tôn chớp mắt đã biến mất rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông có phần chậm một chút, kéo tay Tuyết Ẩn Cuồng Đao, bay thẳng về phía xa xa.
Thấy vậy, Thiên Lân hoàn toàn không thất vọng, đưa mắt nhìn Hắc Ma, cười lạnh nói:
- Lần này ngươi nói xem kết cục sẽ như lần trước hay không?
Hắc Ma vẻ mặt hờ hững, từ khi bắt đầu đã quan sát tình hình, nắm vững động thái chung quanh như trong lòng bàn tay.
Khi Thiên Lân chuyển mục tiêu sang, Hắc Ma bật cười lạnh lẽo, âm hiểm nói:
- Có vết xe đổ rồi, ngươi cho là ta sẽ mắc mưu sao?
Thiên Lân phản bác lại:
- Có lúc rất nhiều chuyện thì bản thân ngươi không làm chủ được.
Vung tay lên, Thiên Lân phát ra ám hiệu công kích.
Lập tức, Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Phỉ Vân, Dao Quang đồng thời động thân, xuất hiện chung quanh lão, vây phủ lấy lão.
Bật cười âm lạnh, Hắc Ma nói:
- Bản môn chủ không muốn giao đấu, ai có thể làm gì được?
Trong tiếng chất vấn, Hắc Ma thân hình hóa thành ngàn vạn, chớp mắt đã biến mất rồi.
Thiên Lân quát to một tiếng, quanh người ánh sáng lóe mạnh, một kết giới như ẩn như hiện bao trùm phương viên vài dặm, vừa hay ngăn chặn được Hắc Ma đang dự tính bỏ chạy. Dao Quang thấy vậy, thân thể lóe lên xông đến, phất tay đánh ra một chưởng. Hừ khẽ một tiếng, Hắc Ma dời ngang vài trượng né tránh công kích của Dao Quang, bay thẳng về phía Ngọc Tâm. Đôi mày tú khẽ nhếch lên, thần kiếm trong tay Ngọc Tâm rút ra khỏi vỏ, làn kiếm bảy màu phá không hiện ra, ngưng tụ thành một màn kiếm hình cánh quạt đè thẳng xuống Hắc Ma. Ánh mắt hơi động, Hắc Ma trong lòng hơi kiêng kỵ, chọn lựa phương án lý trí là vòng qua để tiến lên, ý đồ tiến gần đến Ngọc Tâm thừa cơ bắt lấy nàng. Ngọc Tâm trong lòng hiểu rõ ý đồ của Hắc Ma, trong đáy mắt lóe lên ánh lạnh, thần kiếm trong tay đột nhiên bay đi, tự động bay vòng vòng quanh người nàng hệt như một con rồng thần hộ giá vậy.
Lúc này, Tân Nguyệt, Phỉ Vân, Dao Quang, Thiên Lân đều nhìn ra ý đồ của Hắc Ma, bốn người nhanh chóng vây lại triển khai tiến công mạnh mẽ. Trong đó, Thiên Lân thi triển tuyệt kỹ tối cao của Ma tông là Tâm Dục Vô Ngân, dùng phương thức không chừa trống chỗ nào, triển khai công kích liên tục đối với Hắc Ma. Tân Nguyệt thi triển Thiên Tuyệt trảm pháp, phối hợp với uy thế của Thiên Ly thần kiếm liền có khí thế ngạo thị thiên hạ. Phỉ Vân thúc động Long Văn kim địch, dùng khí cực thánh để áp chế Hắc Ma. Dao Quang lại thi triển Phật pháp cực thánh của Phật môn phối hợp với tu vi to lớn để triển khai công kích mãnh liệt mà rất nhanh.
Đối mặt với liên hợp của năm đại cao thủ tấn công, Hắc Ma tình thế vô cùng bất lợi, trong đó điều khiến lão tức giận nhất chính là công kích bằng tinh thần không chừa chỗ nào của Thiên Lân, công kích này rất khó mà phòng ngự được. Lần trước, Hắc Ma cũng từng lĩnh giáo qua Tâm Dục Vô Ngân của Thiên Lân, nhưng lần đó Thiên Lân đang bị thương, không hề phát huy được uy lực phải có của nó. Hiện nay, Thiên Lân thương thế đã lành rồi, ở trong trạng thái tập trung tinh thần, uy lực Tâm Dục Vô Ngân của hắn lập tức thể hiện không nghi ngờ gì nữa. Đương nhiên, chỉ bằng vào tu vi thì Thiên Lân hiện nay còn chưa so được với Hắc Ma. Nhưng tinh thần dị lực của Thiên Lân có quan hệ đến Não Vực Nguyên Châu, nên vô hình trung đã tăng lên vài lần. Từ điểm này mà nói, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân của Thiên Lân tu tập đã vượt lên trên Dao Quang, đột phá được cực hạn của ý nghĩa truyền thống, tiến vào một lĩnh vực thần kỳ khác. Như vậy, tuy tu vi của Thiên Lân đại khái vẫn y như cũ, thậm chí có hơi cao hơn một chút nhưng uy lực Tâm Dục Vô Ngân của hắn lại hoàn toàn không thể nào so sánh với trước kia được. Gặp phải loại công kích tinh thần dị lực vượt quá tưởng tượng này, Hắc Ma tuy có tu vi kinh khiếp lại cũng khó mà chịu đựng được, miệng phát ra những tiếng rống giận dữ càng thêm vang rền, ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực ứng biến của lão. Lợi dụng thời cơ này, Tân Nguyệt, Phỉ Vân, Dao Quang, Ngọc Tâm tăng cường công kích, một lòng muốn đưa Hắc Ma vào đất chết.