[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Chương 485 : Âm mưu quỷ kế
Ngày đăng: 07:47 01/09/19
- Đại nhân, ngài có tin ba người bọn họ không?
Đợi cho mấy người Lam Phát Ngân Tôn đi rồi, Hằng Giang nhẹ nhàng hỏi. Xà Ma hừ lạnh đáp:
- Ba người này trước giờ vẫn bất hòa với ta, tự nhiên ta không thể tin tưởng ba người bọn họ. Bây giờ, ngoại trừ Vân Cơ ở lại nơi này, những người khác cùng đi với ta, mục tiêu chính là Thiên Lân, Tân Nguyệt, Ngọc Tâm.
Hằng Giang, Hắc Kim Cương, Bàng Phi đồng thanh tuân lệnh, cả ba đi theo Xà Ma, chớp mắt đã xuất hiện ở trên đầu bọn Thiên Lân, phát động công kích đột ngột. Lúc này, những người ở ngoài quan sát hơn nửa phát ra tiếng la thất thanh, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Dao Quang, Khiếu Thiên, Băng Tuyết lão nhân là hạng tu vi cao thâm lại không chút kinh ngạc, chọn lựa phương án bay ra tiến đánh. Ở giữa trận địa, Thiên Lân đột ngột mở to mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉm tà mị, hai tay đột nhiên giơ cao.
Lập tức, ánh sáng màu trắng bạc bao trùm cả trời đất, vô số khí cực lạnh chớp mắt đã ngưng động không gian trăm trượng quanh đó, hình thành một kết giới đóng băng ngưng đọng vạn vật. Tân Nguyệt cùng với Ngọc Tâm nhẹ nhàng bước liên tục, xem ra rất chậm rãi nhưng thực tế cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện ở trên tầng không trung cách mặt đất vài trăm trượng, Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, bộc phát khí thế ngất trời, ý đồ vây khốn bốn người Xà Ma vào trong. Phát hiện trúng kế, Xà Ma tức giận vô cùng, lập tức rống to một tiếng, bộc phát một luồng khí thế cực sát va chạm vào kết giới đóng băng của Thiên Lân. Bàng Phi, Hằng Giang, Hắc Kim Cương ai nấy tự phát động công kích của riêng mình, cố gắng phá vỡ khí băng lạnh quanh người để thoát khỏi sức mạnh ngưng tụ cực nặng này. Ùng ùng oàng oàng … Một loạt những tiếng sấm vang trời, sức công kích do bốn đại cao thủ Xà Ma phát ra gặp phải khí cực lạnh ngưng tụ lại, lập tức phát nổ kịch liệt khiến cho không gian quanh đó xuất hiện chấn động có tần suất. Đồng thời, làn kiếm của Tân Nguyệt và Ngọc Tâm rẻ không xông đến, hình thành một lưới kiếm tung hoành đan xen, chớp mắt đã trói chặt lấy mấy người Xà Ma, phá vỡ kết giới phòng ngự của bọn họ, để lại không ít những vết thương.
Bắn mình lên không, Xà Ma nhanh chóng né tránh, lượn mình qua lại trong làn kiếm né tránh phần lớn công kích. Bàng Phi, Hằng Giang, Hắc Kim Cương thực lực hơi yếu hơn, ba người tuy toàn lực chống đỡ nhưng trong tình hình như vậy cũng không tránh khỏi chịu đả kích nhất định. Làn kiếm liên tục từ từ tan đi, đợt phản công thứ nhất kết thúc, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân, Dao Quang, Khiếu Thiên, Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Thiên Lân tám người đã hình thành một vòng vây bốn người Xà Ma vào bên trong, những người khác lúc này đã tỉnh lại, ai nấy ào ào tiến lên vây chặt lấy khu vực này. Xà Ma vẻ mặt đầy hận thù, cất tiếng hỏi:
- Các ngươi đã sớm có chuẩn bị?
Thiên Lân cười đáp;
- Một chiêu này kêu là dụ quân vào thành đã tốn của ta không ít tinh lực, ngươi chắc chắn cảm thấy rất an ủi.
Xà Ma giận dữ cười nói:
- Hay cho một chiêu dụ quân vào thành, thật đáng tán thưởng vài câu. Nhưng chỉ bằng như vậy thì các ngươi có thể làm gì được ta đây?
Thiên Lân nhìn Xà Ma, cười nhẹ đáp:
- Chúng ta không nói muốn tiêu diệt ngươi.
Xà Ma sửng người, ngạc nhiên nói:
- Thế các ngươi làm gì ở đây?
Thiên Lân cười đáp:
- Chúng ta chỉ muốn mời ngươi làm khách để thương thảo xem làm thế nào để đánh vào Ngũ Sắc Thiên Vực loại trừ Ngũ Sắc Thần Vương để thay thế đế vị của lão ta.
Xà Ma tức giận vô cùng, gằn giọng nói:
- Câm miệng, ngươi không ngờ lại dám trêu chọc bản đại nhân, hôm nay ta phải tiêu diệt ngươi.
Bay lên múa chưởng đánh ra, Xà Ma có lòng muốn đánh một chiêu lấy mạng. Dao Quang cười lạnh một tiếng, dời ngang vài trượng xuất hiện trước mặt Thiên Lân đỡ một chiêu này của Xà Ma. Lúc này, chưởng lực đụng nhau, tiếng sấm kinh trời. Dòng khí đáng sợ chớp mắt đã khuếch tán hất cho đông đảo cao thủ chung quanh phải lùi lại. Dao Quang vẻ mặt âm trầm, một chưởng này tuy không phân thắng bại nhưng tu vi của Xà Ma lại khiến cho Dao Quang trong lòng có cảm giác run rẩy.
Xoay mình hạ xuống, Xà Ma gào thét không thôi. Triệu Ngọc Thanh trước đây đã áp chế nhuệ khí của lão, hiện nay gặp phải Dao Quang khiến lão tức giận trong lòng vô cùng. Hằng Giang dường như hiểu được cảm giác của Xà Ma, an ủi:
- Đại nhân chớ tức giận, địch nhân nơi này đều là hạng cao thủ hiếm gặp của nhân gian, chúng ta không nên vì thế mà tức giận. Hiện nay tình thế bất lợi cho chúng ta, chúng ta hay là hãy nhanh chóng nghĩ cách rời đi.
Xà Ma nhìn tình hình chung quanh, ánh lạnh trong mắt nhấp nháy không ngừng, âm hiểm nói:
- Tình thế tuy không ổn nhưng chúng ta còn có cơ hội xoay chuyển. Bây giờ, các ngươi hãy nghe ta dặn dò … các ngươi nhớ kỹ rồi chứ?
Bàng Phi, Hằng Giang, Hắc Kim Cương đồng thanh đáp, vẻ mặt hiện lên nụ cười âm độc. Cũng đúng lúc này, cao thủ vòng ngoài cũng đang thương nghị.
- Sư huynh, đêm dài lắm mộng, chúng ta phải nắm chặt thời cơ.
Chú ý đến từng cử động của địch nhân, Hàn Hạc đưa ra kiến nghị của bản thân.
Triệu Ngọc Thanh chân mày nhướng lên, vẻ mặt kỳ dị nói:
- Muốn tiêu diệt bộ phận địch nhân hoàn toàn không khó, điểm khó là chúng ta phải làm thế nào để giảm thiểu tổn thất.
Triệu Ngọc Thanh liếc ông, khổ sở nói:
- Không trả giá đắt thì làm sao có thể thu được thành tích đây?
Giang Thanh Tuyết dường như hiểu được ẩn ý bên trong, nghi hoặc nói:
- Với thực lực to lớn của chúng ta nơi này, lẽ nào còn không ngăn được thương vong sao?
Triệu Ngọc Thanh khẽ than:
- Chiến đấu sinh tử không giống như tỉ thí tu vi. Muốn đánh bại một người rất dễ dàng nhưng muốn tiêu diệt một người lại hoàn toàn không phải chuyện dễ. Hơn nữa địch nhân của chúng ta là hạng âm hiểm xảo trá, thủ đoạn bỉ ổi thế nào đều thi triển được, thế thì càng không dễ ứng phó.
Giang Thanh Tuyết nghĩ lại cũng đúng, cười khổ nói:
- Thế thì chúng ta không có cách cầm chân bọn họ rồi?
Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:
- Ai nói vậy, ta có biện pháp khiến bọn chúng sống không bằng chết.
Lập tức, mọi người đều hướng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn Lâm Y Tuyết.
Bật cười đắc ý, Lâm Y Tuyết nói:
- Muốn đối phó với hạng địch nhân vô sỉ như bọn họ, chúng ta không thể nói chuyện đạo nghĩa gì cả, phải thi triển thủ đoạn sét đánh, thực hành một chiêu như sấm động.
Khiếu Thiên nghi hoặc nói:
- Cái gì là một chiêu như sấm động?
Lâm Y Tuyết cười duyên đáp:
- Cái gọi là một chiêu sấm động chính là liên hợp tất cả chúng ta lại, dung hợp chân nguyên của mọi người thành một thể, hình thành một kết giới kín bưng, sau đó mới mạnh mẽ thu nhỏ lại. Nhờ vào sức mạnh ép chặt của không gian, lập tức tiêu diệt địch nhân. Với khoảng cách thực lực giữa hai bên, bốn địch nhân này cho dù thực lực kinh khủng cũng chống không lại được một chiêu liên thủ của nhiều người như chúng ta được.
Nghe xong kiến nghị của Lâm Y Tuyết, Băng Tuyết lão nhân cười nói:
- Phương pháp này rất là thực dụng, trực tiếp liền không phải lãng phí thời gian.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Nếu biện pháp này có thể áp dụng, mọi người hãy nhanh chóng liên thủ đánh một chiêu.
Mọi người nghe vậy ào ào vâng lệnh, bắt đầu thúc động pháp quyết dung hợp các loại chân nguyên có thuộc tính khác nhau thành một thể.
Giữa vòng vây, Xà Ma nghe xong kiến nghị của Lâm Y Tuyết, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, gằn giọng nói:
- Tiện nhân đáng ghét, không ngờ lại nghĩ ra được kế sách hèn hạ như vậy, ta sẽ không để các ngươi được như ý.
Thời khắc đó, Xà Ma để thoát khỏi tình cảnh khốn khó, liền phát động công kích chọn ngay Lâm Y Tuyết làm mục tiêu thứ nhất. Bàng Phi, Hằng Giang, Hắc Kim Cương theo sát ngay sau, toàn lực hỗ trợ hành động của Xà Ma. Như vậy, trọng tâm giao chiến đã dời đi, những cao thủ gần Lâm Y Tuyết vội vàng ra tay liên hợp lại đối phó với địch nhân. Ở phía kia, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Dao Quang vừa quan sát vừa ngầm thương nghị.
- Thiên Lân, đệ thật sự có biện pháp lưu lại dấu hiệu trên người bọn họ sao?
Hơi nghi hoặc, Dao Quang nhỏ giọng hỏi. Thiên Lân cười nhẹ đáp:
- Những người này thiện nghệ thuật ẩn thân, tùy nơi tùy chỗ đều có khả năng đột nhiên biến mất. Nếu chỉ bằng mắt thịt bình thường để tìm kiếm bọn họ thì rõ ràng phải cố sức rất nhiều. Biện pháp tốt nhất là lưu lại trên người bọn họ một luồng khí tức đặc thù để bọn họ không phát giác mà ta lại có thể dễ dàng cảm ứng được luồng khí tức đó.
Dao Quang trầm ngâm nói:
- Ta có thể hiểu được phương pháp này của đệ, vấn đề là dạng khí tức như thế nào sẽ không bị bọn họ phát giác được?
Thiên Lân cười đáp:
- Chuyện này bây giờ đệ cũng không nói chính xác được, chỉ có từ từ thử qua thế nào thôi.
Dao Quang lo lắng nói:
- Với thực lực của mấy người Xà Ma, thử nghiệm của đệ không nhất định sẽ có được hiệu quả, chi bằng nghĩ cách tiêu diệt bọn họ thế nào.
Thiên Lân nghe vậy thôi cười, nhìn hai bên đang kịch chiến, trầm ngâm nói:
- Với tình hình hiện nay, Xà Ma đã rơi vào mưu của Y Tuyết, chỉ một lòng muốn phá vây. Lúc này nếu chúng ta lợi dụng cơ hội thực hành một chiêu sét đánh bưng tai, tất nhiên có thể tiêu diệt người đi theo với bọn họ.
Dao Quang cau mày nói:
- Dù là như vậy, chúng ta tối đa có một cơ hội, Xà Ma lập tức phát giác.
Thiên Lân nói:
- Đệ đã phân tích ba cao thủ đi theo Xà Ma, Bàng Phi đó thực lực có phần yếu. Nếu huynh ra tay đánh lén, ta lại toàn lực phối hợp thì tuyệt đối có thể một chiêu lấy mạng. Còn lại Hắc Kim Cương thần lực kinh người, Hằng Giang che dấu rất thâm sâu, đều là hạng không dễ gì đối phó.
Tân Nguyệt nghe vậy hỏi lại:
- Thế ta và Ngọc Tâm không cần phải hỗ trợ hai người sao?
Thiên Lân suy tư một lúc, dặn dò:
- Đợi khi chúng ta ra tay, để Ngọc Tâm chủ động công kích, mục tiêu là Xà Ma nhằm phân tán sức chú ý của lão. Tân Nguyệt thu thế chờ đợi, nhờ vào uy lực của Thiên Tuyệt trảm pháp và thần kiếm xem có thể đánh trọng thương địch nhân hay không.
Tân Nguyệt đồng ý một tiếng, cùng Ngọc Tâm đánh mắt cho nhau, cả hai đồng thời ngưng thần thu thế chờ đợi chuẩn bị công kích.
Dao Quang cau mày, đề nghị:
- Ta thấy Ngọc Tâm và Tân Nguyệt có thể chậm nửa nhịp, ngay khi chúng ta giết chết Bàng Phi thì ra tay, đó mới là thời cơ tốt nhất. Bởi vì trước khi Bàng Phi chết đi rất có khả năng sẽ kêu thảm một tiếng, điều này ảnh hưởng đến tâm tình của Xà Ma, hai cô có thể lợi dụng tấn công tất có thể một chiêu thành công.
Ngọc Tâm gật nhẹ, đồng ý với đề nghị của Dao Quang. Tân Nguyệt cũng không bàn gì thêm, ánh mắt như đáp đã hiểu rõ.
Thương nghị xong, Thiên Lân và Dao Quang bắt đầu chuẩn bị. Giây lát sau, Dao Quang loáng cái đi mất, xuất hiện trên đỉnh đầu của Bàng Phi, song chưởng một đen một vàng kim với pháp quyết cực mạnh của hai môn Phật Ma, phát xuất một chiêu tấn công quyết thắng. Lúc này, Bàng Phi đang giao đấu với Hàn Hạc, căn bản không hề đề phòng đến Dao Quang sẽ đột nhiên đánh lén. Đợi khi chưởng lực ép gần Bàng Phi phát giác được thì mọi thứ đều đã quá trễ, hắn chỉ có thể gầm lên một tiếng giận dữ, tận hết sức lực né qua một bên. Nhưng kiếp nạn đã định sẵn khó lòng mà thoát được, một chiêu quyết thành công được Dao Quang tập trung hết sức thì làm sao Bàng Phi trong lúc gấp rút có khả năng tránh thoát được?
- À …
Tiếng kêu thê thảm lúc đó vang lên, thân thể thon thả cao cao của Bàng Phi bị chưởng lực của Dao Quang đánh nát, nguyên thần bị trọng thương cũng nương theo phương hướng chưởng lực của Dao Quang đánh tới mà bay đi. Lúc này, Thiên Lân đã sớm chờ đợi ở đó, đến khi nguyên thần của Bàng Phi đến gần, tay phải trắng như tuyết của hắn đã lập tức đen ngòm như mực, hắn thi triển Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực, lập tức bắt dính lấy nguyên thần của Bàng Phi vào lòng bàn tay. Đồng thời, để đề phòng sơ sẩy, lòng bàn tay trái của Thiên Lân phát xuất ngọn lửa màu tím, trong Hóa Hồn đại pháp đã thêm vào Liệt Hỏa Chân Âm. Đối mặt với công kích cả hai mặt, Bàng Phi đã bị hao tổn nặng nề nguyên khí còn chưa kịp hiểu được chuyện gì thì đã rơi vào cảnh tuyệt vọng.
- Không … ta … ổn … hận …
Tiếng kêu thê lương vang lên từ miệng của Bàng Phi hệt như một thanh kiếm bén đâm thẳng vào tim, khiến Xà Ma, Hằng Giang, Hắc Kim Cương đang giao chiến đều chấn động tâm thần. Đúng lúc đó, Ngọc Tâm nắm lấy cơ hội, Tàn Tình kiếm bộc phát ánh sáng bảy màu rực rỡ, cùng với vô số làn kiếm bao trùm toàn thân Xà Ma. Hằng Giang cùng Hắc Kim Cương tâm thần không an, đồng thời rống lên điên cuồng một tiếng rồi lùi lại phía sau.