[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 86 : Chương 086

Ngày đăng: 07:42 01/09/19

Bà lão xấu xí giận dữ nói: - Tàn độc? Ha ha ha … Lão bà ta trước giờ luôn vậy. Hôm nay không chỉ có hắn, ngay cả ngươi cũng để mạng lại cho ta. Còn đang nói, cây trượng trong tay múa lên, ảo hóa thành bóng trượng vô số bắn thẳng ra, lập tức bao phủ lấy Tân Nguyệt. Quát nhẹ một tiếng, Tân Nguyệt múa tít trường kiếm, tiếng kiếm ngâm điếc tai phối hợp với vài trăm làn kiếm hình thành một màn kiếm quanh người, va chạm kịch liệt với cây trượng của bà lão xấu xí, bộc phát vô số hoa lửa. Thân thể nhoáng lên, Tân Nguyệt sắc mặt hơi thay đổi, vừa mới giao chiến nàng đã phát hiện được bà lão xấu xí đáng sợ, tự biết tu vi không bằng đối phương. Nhưng Tân Nguyệt tính tình kiên cường, không phải người dễ khom lưng cúi đầu. Lập tức quát lạnh một tiếng, kiếm pháp biến hẳn như rồng bay trên trời, thân hình xinh đẹp cuốn hút di động nhanh chóng phối hợp với làn kiếm sắc bén, bố trí một kiếm trận hoàn chỉnh quanh người bà lão xấu xí, bắt đầu triển khai đợt công kích mãnh liệt liên miên. Quan sát tình hình của Tân Nguyệt, bà lão xấu xí ánh mắt hiện sát cơ. Thân là cao thủ cảnh giới Quy Tiên, lão bà vừa nhìn liền biết ngay được nhược điểm của Tân Nguyệt, biến nàng sở trường kiếm thuật nhưng tu vi không đủ, vì thế chọn lựa phương án trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất, dùng thực lực áp đảo của bản thân để khống chế không gian bốn phía, hình thành một khu vực ngưng đọng to chừng chục trượng, lập tức đóng cứng Tân Nguyệt giữa không trung. Loại công kích này vô cùng thông thường, chỉ cần người thi triển đủ thực lực liền có thể đem chân nguyên bản thân khuếch tán ra ngoài, hình thành một khu vực tương đối yên lặng, có tác dụng ngưng đọng vạn vật trong không gian một khoảng thời gian ngắn. Biến cố bất ngờ khiến thân thể Tân Nguyệt bị hạn chế, khi phát hiện được tình hình không ổn, Tân Nguyệt trong mắt lóe sáng, tay phải nắm chặt kiếm hơi run lên, truyền một luồng chân nguyên vào trong trường kiếm, khiến thân kiếm sáng lên màu đỏ, lập tức đánh tan khóa không khí bốn phía, thoát khỏi hạn chế của bà lão xấu xí. Biện pháp ứng phó của Tân Nguyệt hơi kỳ quái, dường như ẩn chứa một loại huyền bí, khiến bà lão đang tấn công cảm thấy hoang mang. Ồ lên kinh ngạc một tiếng nhẹ, bà lão xấu xí thế công không ngừng, cây trượng trong tay lóe lên xông đến, ngay sát na Tân Nguyệt thoát khỏi hạn chế, liền xuất hiện trước ngực nàng với tám phần tu vi. Không kịp né tránh, Tân Nguyệt vội múa tay phải lên, trường kiếm dùng tốc độ nhanh nhất liên tục chớp động bảy lần, cuối cùng gặp phải cây trượng của bà lão xấu xí. Lần này, lóe lên ánh sáng cực mạnh, một tiếng ầm to lớn từ điểm gặp nhau vang lên. Ngay say đó là một tiếng rên, Tân Nguyệt bị luồng sức mạnh đáng sợ đó hất bay đi tại chỗ, trong lúc người lùi lại giữa không trung liền phun ra một ngụm máu tươi, trọng thương tại chỗ. Bật cười âm hiểm, bà lão xấu xí truy sát theo sau, cây trượng đầu rắn tự nhiên bắn ra, vài trăm vài ngàn bóng trượng tầng tầng trùng điệp nhanh chóng thu nhỏ bao trùm lấy thân thể Tân Nguyệt. - Đi chết đi, nha đầu thúi! Bầu trời, bốn bóng người lúc này xuất hiện, mỗi tổ hai người từ hai hướng bay đến, loáng lên đã tới nơi. Đột nhiên, hai thanh âm kinh hãi la lên. - Dừng tay, ngươi dám! Mỗi tổ có một người kêu lên, hơn nữa còn bay đến rất nhanh phát động tiến công bà lão xấu xí. Rơi xuống đất rồi, Tân Nguyệt thân thể nhoáng lên, người chưa đứng vững thì sát chiêu của bà lão xấu xí đã đến. Thấy vậy, Tân Nguyệt bất chấp tình trạng thân thể, mạnh mẽ đề thăng chân nguyên, vừa múa kiếm phòng ngự, vừa nhanh chóng lùi lại né tránh. Tu vi cách biệt lớn khiến Tân Nguyệt bị hạn chế khắp nơi. Nàng tuy phản kháng đến cùng, nhưng hiệu quả không tốt, trường kiếm và cây trượng vừa gặp nhau, nàng liền bị hất đi mạnh mẽ lần nữa. Kêu khẽ một tiếng, bà lão xấu xí sau một chiêu thân thể xoay tròn, cây trượng trong tay múa lên lập tức đánh văng hai người đánh lén. - Các ngươi là ai, mau báo tên ra! Lắc lư lùi lại, người ra tay vẻ mặt hơi biến. Chỉ thấy người bên trái là một thanh niên cao lớn lạnh giọng nói: - Tiết Phong, môn hạ Ly Hận thiên cung! Người đàn ông bên phải tuấn tú nghiêm túc nói: - Đệ tử Thiên Tà tông Hạ Kiến Quốc, ngươi là người nào, dám sinh sự tại vùng Băng Nguyên, còn ra tay công kích môn hạ Đằng Long cốc. Té ra người mới đến là Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngữ và Tiết Phong của Ly Hận thiên cung, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc môn hạ Thiên Tà tông. Bọn họ sau khi nhận được thông báo của Đằng Long cốc, lập tức bắt tay điều tra các cao thủ thần bí xuất hiện trên vùng Băng Nguyên. Đúng lúc cảm ứng được khí tức của chim ưng khổng lồ bay lên trời, họ liền đồng thời đến đây. Còn đối với Tân Nguyệt, nàng ban đầu cảm nhận được khí tức của Thiên Lân, rời khỏi băng cốc liền đi tìm kiếm, kết quả Thiên Lân lại đã mang Dực Thiên Tường rời đi. Cứ thế, Tân Nguyệt không gặp ai, mãi đến khi chim ưng khổng lồ bay lên trời, nàng mới cảm thấy trong lòng không ổn cấp tốc bay đến, vừa hay cứu được Thiên Lân bị nguy hiểm. Bà lão xấu xí nghe vậy sắc mặt hơi đổi, quét mắt qua Mạc Ngữ và Phùng Vân, âm hiểm nói: - Không ngờ cao thủ ba đại môn phái của Băng Nguyên lại đến nơi này, quả thật hân hạnh. Chỉ đáng tiếc ba đại tông chủ chưa đến đây, nếu không bà lão ta còn phải suy nghĩ một chút xem nên đi hay không. Hiện nay chỉ có mấy người bọn ngươi còn thiếu phân lượng một chút, không muốn chết thì cút ngay cho ta, nếu không chớ trách ta ra tay không lưu tình. Tiết Phong nghe vậy vẻ mặt giận dữ, đang muốn mở miệng thì bị Mạc Ngữ ngăn lại. - Đừng kích động, bà lão này tu vi thiên hạ khó thấy. Tiết Phong bất mãn nói: - Chỉ dựa vào điều này, bà ta dám coi thường chúng ta? Mạc Ngữ lạnh lùng lắc đầu, ánh mắt nhìn bà lão xấu xí, trầm giọng nói: - Băng Nguyên không phải nơi bất kỳ ai cũng giương oai được, ngươi tốt nhất thức thời đi. Bà lão xấu xí cười lạnh nói: - Nếu ta không thức thời, bọn ngươi có thể ăn được bà lão ta chăng? Thiên Tà tông Phùng Vân quát to: - Đắc tội với ba đại phái của Băng Nguyên, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi Băng Nguyên an toàn? Bà lão xấu xí khinh bỉ nói: - Mạnh miệng ai cũng nói được, có nói cũng chỉ vô dụng mà thôi. Bây giờ cho các ngươi hai chọn lựa, thứ nhất lập tức rời đi, thứ hai là ra tay ứng chiến. Ngoài ra, tiện đây cho các ngươi một câu, hôm nay ta tâm tình nóng nảy, các ngươi tốt nhất suy xét cho kỹ, đừng để sau này hối hận. Vẻ mặt khinh thường cùng với lời nói cuồng vọng. Mạc Ngữ, Phùng Vân vừa nghe trong lòng nổi giận, đồng thời bắn mình bay ra. Bên cạnh, Hạ Kiến Quốc lắc mình đến bên Tân Nguyệt, quan tâm hỏi: - Cô thế nào rồi, xem ra bị thương không nhẹ đó. Tân Nguyệt nhìn hắn, điềm nhiên trả lời: - Đa tạ, ta không đáng lo. Hạ Kiến Quốc hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Thiên Lân đang hôn mê, chuyển sang chuyện khác: - Hắn thế nào rồi, có cần ta giúp cô chăm sóc không? Tân Nguyệt vẻ lạnh lùng, lắc đầu, nhẹ giọng nói: - Đa tạ ý tốt, ta chiếu cố được rồi. Bây giờ hắn dường như sắp tỉnh lại. Còn đang nói, Thiên Lân quả thật tỉnh dậy rồi. Mở mắt ra, Thiên Lân thấy trước hết là Tân Nguyệt, điều này khiến hắn kinh ngạc. Quay đầu liếc xung quanh, Thiên Lân dường như hiểu được chuyện gì, nhỏ giọng nói: - Nàng đến thật kịp lúc, ta còn chưa chết đi. Tân Nguyệt trừng hắn, hơi nóng nảy nói: - Chớ có nói lung tung. Ngươi hành động cũng không nói cho ta một tiếng, nếu lần này ngươi quả thật có chuyện gì, ta làm sao nói chuyện với mẹ ngươi? Bật cười khổ sở, Thiên Lân ánh mắt né tránh, dường như không dám đối mặt với nàng. - Chuyện trước đây chút nữa ta sẽ nói cho nàng, bây giờ nghe ta nói, bà lão quỷ quái và ông lão trọc kia vô cùng lợi hại, trong bọn ta ở đây sợ là không có người nào là đối thủ bọn họ, hay là sớm rời đi. Ngoài ra, người quan sát cuộc chiến kia là Tây Bắc Cuồng Đao, người đang giao chiến là Ngọc Kiếm thư sinh, hắn trước đây từng cứu ta một lần, bất qua xem ra tình hình cũng không được ổn lắm. Tân Nguyệt liếc qua Ngọc Kiếm thư sinh đang giao chiến, cau mày nói: - Hắn dường như bị thương rồi, bất quá kiếm thuật kỳ diệu, còn có thể chống đỡ một lát. Ta phải đi … Đang nói chuẩn bị đi giúp đỡ, Ngọc Kiếm thư sinh đang giao chiến đột nhiên rút lui bay về phía này. Ông lão trọc đầu lần này không hề gây khó dễ hắn, nhưng cũng truy theo, ánh mắt nhìn về phía Thiên Lân. Thấy vậy, Thiên Lân vội la lên: - Tân Nguyệt né nhanh, ông lão trọc đó muốn giết ta. Hạ Kiến Quốc nghe vậy nghiêm mặt nói: - Tân Nguyệt cô nương chớ lo lắng, người này để ta đi đối phó. Nói rồi phi thân nghênh đón, ngăn trước mặt ông lão trọc đầu. Ngọc Kiếm thư sinh nhanh chóng đến bên Tân Nguyệt, liếc qua Thiên Lân rồi dặn dò: - Nhanh chạy về Đằng Long cốc, chậm sợ là không kịp. Tân Nguyệt hỏi: - Vì sao vậy? Ngọc Kiếm thư sinh nói: - Ông lão trọc đầu này thực lực vô cùng đáng sợ, một khi lão hạ quyết tâm muốn giết Thiên Lân, chúng ta ở đây ai cũng không ngăn cản được. Còn thêm Ma Vu của Xà Thần địa kia, cao thủ ba phái các ngươi liên hợp cũng không đối phó nổi. Tân Nguyệt chần chừ nói: - Chuyện này bởi Thiên Lân mà ra, chúng ta nếu bỏ chạy, sợ là không hay đối với Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông … Ngọc Kiếm thư sinh phân tích: - Chuyện này không cần lo, chỉ cần Thiên Lân bỏ đi, bọn họ tối đa phát tiết một chút rồi bỏ đi, sẽ không thật sự muốn làm gì. Tân Nguyệt trầm mặc, ánh mắt nhìn Thiên Lân chờ đợi ý kiến của hắn. Thiên Lân suy nghĩ một lát, đang muốn nói, lại đột nhiên nghe tiếng rên lên của Hạ Kiến Quốc, cùng với tiếng rống lên giận dữ của Mạc Ngữ, Phùng Vân. Té ra, trong lúc mấy người còn đang nói, Mạc Ngữ và Phùng Vân đều vì mặt mũi mình, đồng thời ra tay phát động công kích bà lão xấu xí. Theo lý thuyết, bọn họ hẳn không muốn liên thủ. Thân là cừu địch vài trăm năm, bọn họ tranh cường háo thắng lẫn nhau, ai cũng muốn đánh ngã bà lão xấu xí cho nên cùng thời ra tay muốn tranh cao thấp. Ai ngờ bà lão xấu xí quả thật là rồng già trong thiên hạ, thực lực của mạnh ngoài ý nghĩ, hai người không rõ tình hình của địch nhân, chỉ chốc lát đã cùng bị hất lùi lại. Bên này, Hạ Kiến Quốc ngăn cản ông lão trọc đầu thì tình hình càn không ổn hơn. Tu vi của hắn tuy rất mạnh, nhưng còn chưa bằng Thiên Lân, sao có thể là đối thủ của ông lão trọc đầu được đây? Vì thế, chỉ trong vài chiêu, Hạ Kiến Quốc liền bị thương không nhẹ, rồi bị trường thương của ông lão trọc đầu hất bay đi. - Tiểu tử, vừa rồi lão yêu bà không lấy được mạng ngươi không phải vì ngươi may mắn, mà đã định sẵn ngươi phải chết trong tay của lão phu. Bây giờ, ngươi hãy ngoan ngoãn mà chịu mạng đi. Trường thương múa lên, bá khí rợp trời, không khí trong phương viên vài chục trượng theo sự khống chế của lão tự động hình thành một kết giới vây phủ Tân Nguyệt vào giữa. Ngọc Kiếm thư sinh thấy vậy, lớn tiếng nói: - Ta trước hết ngăn lão lại, các ngươi chạy nhanh đi. Múa kiếm xông lên, Ngọc Kiếm thư sinh thi triển thân pháp thần kỳ, cả người chớp mắt đã ảo hóa thành vài trăm phân thân vây phủ quanh người ông lão trọc đầu. Tân Nguyệt trầm ngâm một lúc, sau đó theo như dặn dò của Ngọc Kiếm thư sinh, mang Thiên Lân bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Nàng trong lòng biết được chỉ cần quay về đến Đằng Long cốc, có cốc chủ ở đó thì không một người nào dám động đến Thiên Lân.