[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1016 : Thảo luận hình thế (Thảo luận tình thế)

Ngày đăng: 02:28 17/09/19

Càn Nguyên chân nhân lên tiếng: - Quy Vô đạo trưởng nói có lý, chúng ta ở đây người tuy nhiều nhưng thực lực tổng thể còn cách xa mấy người minh chủ. Nếu như bọn họ đều không chống cự nổi, chúng ta đến đó cũng chỉ là đi tế mà thôi, lại phụ mất khổ tâm của minh chủ. Văn Bất Danh cả giận nói: - Cho dù như thế, chúng ta cũng không thể ở đây ngồi chờ, phải nghĩ biện pháp giúp bọn họ. Quy Vô đạo trưởng nói: - Ta không phải gọi ngươi đến đây thương lượng sao? Ngươi phải tỉnh táo mới … Âm thanh dừng lại, Quy Vô đạo trưởng đột nhiên ngửng đầu nhìn về xa xa, kinh hãi nói: - Khí tức đáng sợ, các vị có cảm thấy được chăng? Văn Bất Danh vẻ mặt biến hẳn, trầm giọng nói: - Cảm ứng được, phương hướng chính là chỗ liên minh, ta phải quay về xem thế nào. Quy Vô đạo trưởng nghe vậy thất kinh, lập tức nắm lấy tay ông, quát lên: - Đừng vội lỗ mãng, ngươi đi như vậy không những chẳng giúp được bọn họ, ngược lại còn liên lụy đến bọn họ. Văn Bất Danh giận dữ nói: - Thế ngươi nói ta phải làm thế nào đây? Quy Vô đạo trưởng nghiêm túc nói: - Bình tĩnh tỉnh táo lại, yên lặng theo dõi tình hình. Văn Bất Danh hừ giọng trả lời: - Nói dễ nghe, ai có thể làm được vậy? Quy Vô đạo trưởng đáp lại: - Ta hiểu được tâm tình của ngươi, biết ngươi lo lắng bọn họ, nhưng chúng ta càng phải tin tưởng vào bọn họ. Tựa như Lục Vân, huynh ấy có thể đem cả thiên hạ giao cho minh chủ, bởi vì huynh ấy tin tưởng minh chủ sẽ không khiến huynh ấy thất vọng. Lẽ nào ngươi lại không tin tưởng năng lực của minh chủ? Văn Bất Danh phản bác lại: - Ai nói ta không tin? Quy Vô đạo trưởng nói: - Nếu như đã tin, thế ngươi còn kích động làm gì vậy? Văn Bất Danh ngượng ngùng trả lời: - Ta, ta quan tâm, không phải là không tín nhiệm. Quy Vô đạo trưởng tiếp tục: - Nếu như đã tin tưởng, thế thì phải ở đây cùng chúng ta chờ đợi tin tốt lành của minh chủ. Văn Bất Danh tắc lời, hừ giọng nói: - Đợi thì đợi, có gì đặc biệt hơn. Nói rồi không mở miệng nữa, ánh mắt quan sát tình hình phía xa xăm. Thời gian, âm thầm trôi qua, khi mây đen xa xa tan biến, cũng đã trôi qua được hơn nửa canh giờ. Lúc này, một liên minh đệ tử vội vàng chạy về, từ xa đã kêu lên: - Minh chủ đến rồi, minh chủ đến rồi … Văn Bất Danh nghe vậy sắc mặt mừng hẳn, không chờ nói đến lần nữa đã vội bay đi mất. Quy Vô đạo trưởng thở một hơi dài, nói với Càn Nguyên chân nhân: - Đi thôi, chúng ta cũng đi đón. Giây lát, Trần Ngọc Loan thống lĩnh mọi người đến, gặp Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng và Càn Nguyên chân nhân ở cửa cốc. Gặp mặt, Văn Bất Danh vẻ mặt cả kinh, vội vàng tiến đến hỏi han ân cần: - Như thế nào, ai cũng bị thương hết, thật ra các vị đã gặp phải cường địch nào vậy? Mọi người vẻ mặt khổ sở, lắc đầu thở dài nhè nhẹ, im lặng không nói. Văn Bất Danh khẩn trương, hét lên: - Nói đi, sao mọi người ai cũng như người mất hồn vậy? Trần Ngọc Loan liếc ông, thở dài nói: - Chúng ta đã gặp phải Tử Thần. Văn Bất Danh không hiểu hỏi lại: - Tử Thần? Ý là gì vậy? Quy Vô đạo trưởng bên cạnh nói: - Bây giờ mọi người đều bị thương không nhẹ, hay quay về trị thương quan trọng hơn, mọi chuyện khác sau này mới nói lại. Nói rồi đưa mắt cho Văn Bất Danh, sau đó xoay người đưa mọi người vào trong cốc. Giờ thân buổi chiều, tám người bị thương ai nấy đều tỉnh lại, Trần Ngọc Loan phái người mời Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Càn Nguyên chân nhân đến nơi ở tạm. Phất tay, Trần Ngọc Loan bảo ba người ngồi xuống rồi mới mở miệng: - Lần này đột ngột gặp phải kiếp nạn, khiến cho tổng đàn liên minh bị phá hủy, điều này đả kích rất nặng liên minh. May mà thực lực chúng ta còn chưa tổn thất, cũng xem là may mắn lớn trong bất hạnh. Bây giờ ta sẽ thuật lại đơn giản qua một lượt, sau đó chúng ta mới thương nghị tình hình hiện nay. Về chuyện lần này, thật ra … Nghe Trần Ngọc Loan thuật lại, Văn Bất Danh hỏi: - Nói ra như vậy, đến nay mọi người còn chưa biết rõ người thần bí đó vì sao muốn tập kích liên minh, tại sao cừu hận với các vị? Thiên Mục Phong đáp: - Đúng thế, tám người chúng ta ở đây không ai biết hắn, mà hắn lại không hề nói lời nào, ai biết được hắn nhảy ra từ nơi đâu, lại chạy đến đây muốn giết chúng ta. Bây giờ, chúng ta tạm thời đánh lui hắn, sau này phải phòng bị hơn nữa để tránh bất trắc. Quy Vô đạo trưởng lên tiếng: - Chuyện này càng nên đề phòng nhiều hơn, nhưng chúng ta ở trong sáng, địch nhân ở trong tối, uy hiếp rất nặng nề. Hơn nữa, tình thế hiện nay của nhân gian đầy nguy cơ, Yêu vực đã triển khai hành động thống nhất nhân gian, chúng ta đơn độc, rất khó đối phó được Yêu vực, Vu Thần cùng với Địa Âm Thiên Sát, còn có một địch nhân thần bí nữa. Trần Ngọc Loan cau đôi mày đẹp hỏi lại: - Đồ Thiên và Dao Quang thế nào, có tin tức gì không? Quy Vô đạo trưởng đáp: - Quỷ vực và Ma vực rộng lớn, cao thủ chúng ta phái ra trong nhất thời cũng không có chút tin tức. Trần Ngọc Loan nói: - Lúc này, tình hình đối với chúng ta bất lợi, mọi người có kế sách hữu dụng nào, đừng ngại nói ra đi? Tư Đồ Thần Phong lên tiếng: - Theo ý kiến của ta, chúng ta ngoại trừ việc phải triệu hồi các cao thủ bên ngoài, còn phải lập tức phái người đi Hải vực tìm kiếm Lục Vân. Dương Thiên nói: - Tìm kiếm Lục Vân có thể xem là một biện pháp, nhưng Hải vực rộng lớn, có thể tìm được hay không phải trông vào ý trời. Hiện nay, Yêu vực hoạt động thường xuyên, có thế quét sạch thiên hạ, chúng ta phải xác định bọn chúng là trọng điểm. Văn Bất Danh mở miệng: - Yêu vực thực lực hùng hậu, mà binh phân ba đường, số lượng vượt xa chúng ta. Lại thêm Lục Vân mấy lần dặn dò không được khinh địch đối đầu Yêu Hoàng, chúng ta hiện tại rất khó xử. Dương Thiên nói: - Phương thức đối đầu có rất nhiều loại, chúng ta không nhất định phải thẳng thắn đón đánh. Với tình hình nhân gian hiện nay, Vân Chi Pháp giới đã bị diệt, Hư Vô Giới Thiên không chút phản ứng, chỉ còn có thể lợi dụng phe đảng Vu Thần mà thôi. Quy Vô đạo trưởng sắc mặt hơi biến, kinh ngạc nói: - Ý của huynh là muốn đánh Vu Thần? Điều này có thể nói là hết sức mạo hiểm. Dương Thiên điềm nhiên trả lời: - Tử Thần chúng ta đều đã gặp rồi, còn sợ Vu Thần chăng? Tổng quát thiên hạ, giao chiến giữa chúng ta và Vu Thần chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện nay thế này, làm sao không chủ động trước đây? Trần Ngọc Loan gật đầu nói: - Nói đúng, đây là lúc chúng ta phải chính thức đối mặt. Bây giờ mọi người thương nghị qua, làm thế nào mới khiến bè lũ Vu Thần bị cuốn vào trong trận hỗn chiến đi thôi. Bắc Phong đáp: - Chuyện này không ngoài hai cách, thứ nhất chính là dẫn dắt cao thủ Yêu vực đến Nam Cương, trực tiếp đánh thẳng vào hang ổ của Vu Thần. Thứ hai, chính là khiến cao thủ Vu tộc chạy ra, để bọn chúng chém giết với cao thủ Yêu vực. Dương Thiên nói: - Kế sách rõ ràng như vậy, ngươi cho là bọn chúng có thể ngu xuẩn rơi vào chăng? Bắc Phong hừ giọng nói: - Lúc lý trí đương nhiên không rơi vào bẫy, nhưng nếu kích động lên, thế không phải sẽ sụp bẫy sao? Dương Thiên hỏi: - Kích động? Ngươi có thể khiến bọn chúng kích động chăng? Bắc Phong không vui lên tiếng: - Không thử qua, ngươi sao biết ta không thể được? Thấy hai người bắt đầu tranh cãi, Thiên Mục Phong vội nói: - Thật ra chúng ta chỉ cần làm cả hai, phương pháp của Bắc đại hiệp liền có thể làm được. Văn Bất Danh hỏi: - Như thế nào mới làm cả hai đây? Thiên Mục Phong nói: - Để chúng ta phái ra cao thủ, đồng thời gây hấn với hai bên, lại thêm xảo diệu dẫn bọn chúng đến một nơi, thế thì mâu thuẫn được kích động. Quy Vô đạo trưởng nói: - Biện pháp này quả không sai, đáng để thử. Nhưng chi tiết bên trong cần phải cân nhắc cẩn thận. Thiên Mục Phong đáp: - Ta đã nghĩ qua, về phía Nam Cương có thể để hai vị đại hiệp Dương Thiên và Bắc Phong ra tay, hai vị quen thuộc hoàn cảnh, tu vi cao cường, chắc đủ sức đảm đương. Về phía Yêu vực, chúng ta phải tốn chút công sức suy tính, muốn không để lại dấu vết, phải làm ra vẻ rất tự nhiên, còn phải phân phối nhân thủ xảo diệu, thực lực cố ý tỏ ra yếu hơn đối phương, như thế mới chủ động có cớ thối lui được. Tư Đồ Thần Phong nói: - Nói rất hay, nhưng chi tiết cụ thể phải làm thế nào đây? Thiên Mục Phong cười nói: - Theo ý kiến cá nhân ta, chuyện này cần phải có Văn đại hiệp ra tay, cao thủ đi theo không quá nhiều, dùng khẩu hiệu trảm yêu trừ ma để chủ động xuất kích. Nhưng kết quả lại không địch lại đối phương, cuối cùng bất đắc dĩ phải thua chạy để dụ địch vào bẫy. Văn Bất Danh lên tiếng: - Chuyện này không vấn đề, cứ tin vào ta. Trần Ngọc Loan nói: - Chuyện này có hai vấn đề quan trọng, thứ nhất chính là phối hợp về thời gian, thứ hai chính là chọn lựa đối thủ. Theo chúng ta biết được, hiện nay Yêu vực chia binh làm ba đường, trong đó Hắc Sát Hổ Vương nóng nảy nhất, chính là chọn lựa tốt nhất, chúng ta cần phải nắm rõ tình huống cụ thể trước đã. Mặt khác, phía Nam Cương Vu tộc cũng phải đi trước chuẩn bị, chỉ bằng hai người Dương Thiên và Bắc Phong vẫn đủ, ta cần phải bảo Khiếu Thiên đi theo, ông ấy có thể giữ liên lạc với chúng ta. Khiếu Thiên đáp: - Minh chủ yên tâm, Khiếu Thiên nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Trần Ngọc Loan mỉm cười gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Dương Thiên và Bắc Phong, nhỏ nhẹ nói: - Chuyện này phải làm phiền đến hai vị rồi. Dương Thiên đáp: - Minh chủ khách khí quá. Bây giờ cũng không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát. Nói rồi đứng lên đá nhẹ vào Bắc Phong. Mọi người thấy thế bật cười, Bắc Phong lại hét lên: - Dám đá ta, xem lúc nữa ta thu thập ngươi thế nào. Trần Ngọc Loan đứng lên đưa tiễn, miệng dặn dò: - Trên đường cẩn thận, phải chú ý đến an toàn. Dương Thiên hơi hơi gật đầu, dẫn Bắc Phong và Khiếu Thiên bay đi mất. Đưa mắt tiễn ba người đi rồi, Trần Ngọc Loan quay lại chỗ ngồi, vẻ mặt điềm nhiên nói: - Bây giờ chúng ta bàn một chút về hành động phía này. Văn Bất Danh lên tiếng: - Chuyện này có gì đáng nói, chỉ cần phái người nắm vững hành tung của Hắc Sát Hổ Vương, còn lại cứ giao cho ta được rồi. Trần Ngọc Loan lắc đầu nói: - Chuyện không hề đơn giản như vậy, muốn thành công chúng ta phải tính toán tỉ mỉ. Hiện nay, thực lực chúng ta ở đây có thể phân binh hai đường, một do Quy Vô đạo trưởng thống lĩnh, một do ông thống lĩnh. Văn Bất Danh không hiểu hỏi lại: - Hà tất phải hành động như vậy? Trần Ngọc Loan cười đáp: - Đây không phải vẽ rắn thêm chân, mà chính là một loại bố trí để mê hoặc cao thủ Yêu vực. Văn Bất Danh nói: - Nói rõ thêm được không? Trần Ngọc Loan đáp: - Nguyên nhân rất đơn giản, nếu để một mình ông xuất quân, sẽ dễ dàng khiến người ta nghĩ có mưu kế. Bây giờ đổi thành hai người đồng thời xuất quân, hành động của Quy Vô đạo trưởng nhằm che dấu ý đồ của ông, khiến cao thủ Yêu vực gặp phải ông chỉ cho là xảo hợp tương ngộ mà thôi. Như vậy, khi bọn chúng gặp phải cao thủ Vu tộc cũng không hoài nghi chúng ta điều khiển từ bên trong. Điều này đối với chúng ta hiện nay là hết sức cần thiết.