[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 336 : Hoạch đắc tiêu tức

Ngày đăng: 02:26 17/09/19

Tường tận kể lại chuyện Phục Long cốc một lượt, sau cùng Thiên Mục Phong kết luận:  - Vì vậy, hiện tại tu chân giới đang đánh giá nàng ta với Diệp Tâm Nghi. Nhiều người phỏng đoán rốt cuộc giữa hai vị minh chủ thực ra ai lợi hại hơn.  Lâm Vân Phong nghe xong gật đầu nói:  - Ra là thế, thật không đơn giản, hy vọng nàng ấy sẽ làm nên chuyện.  Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên:  - Lục Vân đã nhìn trúng nàng ta như vậy, tất nhiên phải có chỗ đặc biệt, bằng không Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng há lại chịu nhường chức minh chủ cho nàng ta.  Thiên Mục Phong cười rằng:  - Trương cô nương nói rất đúng, chỉ là nếu so sánh thực lực của Trừ Ma liên minh và Chính Đạo liên minh, muốn san bằng khoảng cách đó e là rất khó. Trần Ngọc Loan muốn vượt qua Diệp Tâm Nghi, xem ra cũng không dễ dàng.  Sau đó, Thiên Mục Phong lại nói qua sự tình của Huyền Phong môn và vực chi tam giới, giúp hai người hoàn toàn hiểu rõ tình thế Nhân gian trước mắt, rồi hỏi:  - Hai vị không ở Dịch viên hay Lục Viện liên minh mà đến đây có mục đích gì vậy?  Lâm Vân Phong nhìn hắn đề phòng, quát:  - Ngươi hỏi điều này làm gì? Tại sao chúng ta phải khai báo với ngươi, ngươi cũng đâu nói cho chúng ta biết lý do ngươi tới đây?  Trương Ngạo Tuyết gắt Lâm Vân Phong ngừng lại, đoạn trả lời Thiên Mục Phong:  - Chúng ta đến đây vì muốn tìm một vật, chẳng qua chưa có chút manh mối nào, nên cứ luẩn quẩn tại vùng núi sâu này đã gần mười ngày, bên ngoài phát sinh nhiều việc như vậy đều không hay biết.  Thiên Mục Phong cười nói:  - Hóa ra là thế, không biết các người tìm cái gì, có lẽ ta có thể giúp được. Đương nhiên, trong trường hợp có lý do bí mật gì đó hoặc không tiện nói ra thì cứ coi như ta chưa hề đề cập đến.  Trương Ngạo Tuyết đáp:  - Cũng chẳng có gì, theo tương truyền từ xưa của Dịch viên ta, trên thế gian có một viên Vạn Thú ma châu, chỉ là từ trước tới giờ không rõ tung tích. Chúng ta lần này ra ngoài chính là muốn đặc biệt tìm vật này, chỉ đáng tiếc suốt chặng đường chẳng những không có chút thu hoạch, thậm chí còn không gặp được người nào từng nghe nói về nó, chẳng biết Vạn Thú ma châu đó thực sự tồn tại trên đời hay không?  Trong mắt Thiên Mục Phong có chút biến đổi, nhìn hai người nói nhỏ:  - Vật hai người nhắc đến, nói thật ta cũng không biết, nhưng ta đã từng nghe có người nói đến, kẻ đó là Ma Hoan tôn chủ của Ma vực. Lần này đến đây chính là vì đuổi theo Ma Hoan tôn chủ, nghe nói hình như vật các ngươi muốn tìm ở trong Cửu Hoa sơn. Còn cụ thể ở chỗ nào, ta đoán rằng Ma Hoan tôn chủ cũng không nắm rõ hoàn toàn, cho nên tìm được hay không chỉ nhờ vào vận khí của các người.  Lâm Vân Phong thần sắc hoan hỉ hỏi:  - Có thật không đó, sao ngươi biết chuyện này?  Thiên Mục Phong cười đáp:  - Ta vô tình nghe thấy Ma Hoan tôn chủ cùng thủ hạ ma thần nói chuyện với nhau mới biết, bằng không ngươi cho ta là thần tiên chắc.  Lâm Vân Phong nghe vậy mỉm cười, có vẻ hơi ngượng ngập, Trương Ngạo Tuyết lại hờ hững hỏi:  - Nói vậy thì tu vi của Thiên thiếu hiệp cũng không tầm thường nhỉ, ngay đến Ma Hoan tôn chủ cũng không phát hiện ra hành tung của thiếu hiệp?  Lời vừa thốt ra, Lâm Vân Phong chợt tỉnh ngộ, bất giác hoài nghi nhìn hắn. Nhưng Thiên Mục Phong vẫn thản nhiên đáp:  - Nói hai vị đừng cười, ta một thân sở học tuy không cao minh lắm nhưng cũng đã từng so qua với Kiếm Vô Trần, tự vấn thấy hắn không có khả năng giữ chân ta được. Còn lần trước vô tình nghe Ma Hoan tôn chủ nói chuyện, kỳ thực cũng do xảo hợp, bởi trước đó ta phát giác ra chúng nên đã ẩn tàng khí tức toàn thân, bằng không gặp lúc bình thường. ta cũng không tự tin qua mặt được ma tôn.  Nghe được căn nguyên như vậy, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đều thoải mái nở nụ cười, không còn quá hoài nghi nữa.  Thiên Mục Phong thấy thế khẽ cười nói:  - Hôm nay gặp hai vị tại đây, âu cũng là duyên phận, hiện tại mọi người cũng có thể coi như là bằng hữu. Nếu hai vị không để bụng, chi bằng chúng ta cùng truy tìm Ma Hoan tôn chủ, đến lúc đó thêm một người là thêm một phần sức lực, hy vọng lại càng lớn hơn.  Sắc mặt Lâm Vân Phong lộ chút ngần ngại, nhìn Trương Ngạo Tuyết xem nàng có ý kiến gì không, nhưng Ngạo Tuyết đã rơi vào trầm tư, trong lòng đang suy xét vấn đề này.  Trầm mặc một lúc, Trương Ngạo Tuyết lẳng lặng nhìn Thiên Mục Phong, bình đạm trả lời:  - Thiên thiếu hiệp đã có lòng, bọn ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Sau này còn nhiều việc phiền phức phải làm nhọc tâm thiếu hiệp rồi.  Thiên Mục Phong nghe thế mừng rỡ, cao hứng cất tiếng:  - Không sao, bằng hữu tương trợ nhau là chuyện bình thường. Bây giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi, để lâu sợ không đuổi kịp Ma Hoan tôn chủ.  Ba người do Thiên Mục Phong dẫn đường liền ra khỏi tiểu trấn, đi về hướng Cửu Hoa sơn.  Trên đường, Lâm Vân Phong hiếu kỳ thắc mắc:  - Thiên Mục Phong, hiện tại đến cái bóng của Ma Hoan tôn chủ cũng không thấy, ngươi dám bảo đảm sẽ tìm được hắn, phải chăng có phương pháp bí tuyệt gì?  Thiên Mục Phong cười đáp:  - Đương nhiên phải động tay động chân một chút rồi, bằng không với tu vi của hắn mà chúng ta đuổi theo sau đít, chẳng phải là muốn tìm chết sao? Hy vọng duy nhất là men theo dấu vết những nơi hắn đã qua, chúng ta từng bước đuổi theo, đến lúc thích hợp lại phải cậy vào vận may thôi.  Lâm Vân Phong nghĩ thấy cũng đúng, cười nói:  - Không ngờ ngươi thông minh thật, tốt lắm, coi như tin ngươi, đi nhanh nào.  Tiếng rít vang lên, ba nhân ảnh hóa thành ba chùm sáng biến mất trong rừng núi!  Hoàng hôn, ánh tịch dương còn sót lại chiếu rọi áng mây nơi chân trời màu hồng rực, hình dạng tựa một đóa hỏa vân đầy biến hóa. Mặt trời vàng óng lúc này trông như một chiếc đĩa tròn đỏ tươi treo lơ lửng, tuy không sáng chói mắt nhưng màu sắc thuần khiết khiến người ta chẳng thể nào quên. Đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh chiều tà, những tia nắng lẻ loi rơi rớt lại, thái dương dần tàn, bóng nguyệt nhô lên, cảnh tượng kỳ diệu thật khiến người ta trông đợi vô cùng.  Trên đỉnh một ngọn núi vươn cao thẳng tắp, Thiên Mục Phong cẩn thận lưu ý địa hình xung quanh, Lâm Vân Phong chẳng biết làm gì hết ngóng đông lại trông tây. Trương Ngạo Tuyết đứng trong gió mãi nhìn về nơi xa, tấm thân bạch y tung bay theo gió tựa một vị tiên tử yên lặng tận hưởng niềm hạnh phúc, thần tình bình đạm, khóe miệng ngậm cười.  Gió núi từ từ thổi đến, Thiên Mục Phong đang trầm tư chợt ngẩng đầu thấy Trương Ngạo Tuyết trông phía chân trời, thân hình mê hoặc lòng người, trong ánh tịch dương lấp lánh hồng quang nhàn nhạt như được khoác lên một tấm áo choàng hồng phấn.  Ánh mắt thẫn thờ si ngốc, trong mắt Thiên Mục Phong bừng lên niềm mong muốn vô hạn, ngay giữa thời khắc tuyệt đẹp này, một bàn tay vỗ mạnh lên vai hắn, khiến hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, lập tức trở về với hiện thực. Trừng mắt nhìn Lâm Vân Phong với vẻ tức giận, Thiên Mục Phong không chút hảo ý nói:  - Ngươi uống nhầm thuốc à, cái kiểu thần không hay quỷ không biết này thật muốn hù chết người ta mà.  Vân Phong hừ nói:  - Ai bảo ngươi lơ đãng, nghĩ lung tung bậy bạ. Ta đã cảnh báo ngươi chẳng có hy vọng gì đâu, sao cứ không chịu nghe?  Thiên Mục Phong dời mắt nhìn thân ảnh Trương Ngạo Tuyết, không hề để tâm nói:  - Thích một người, chỉ cần người ta còn đó là còn có hy vọng. Thôi, nói cho ngươi nghe cứ như đàn gảy tai trâu làm ta mất công mỏi miệng. Ngươi thấy mặt trời lặn ở Cửu Hoa sơn thế nào, có phải là rất đẹp không, có khiến người ta khó quên không?  Lâm Vân Phong tức tối hừ một tiếng, chăm chú nhìn mặt trời lặn nơi cuối trời, chỉ thấy ráng chiều đượm hồng, mây trời một màu, đích xác mười phần khó gặp. Lâm Vân Phong gật nhẹ đầu:  - Hoàng hôn nơi đây quả thật rất đẹp, ngày trước tại Dịch viên rất ít khi thấy được.  Thiên Mục Phong cười nói:  - Đương nhiên rồi, Dịch viên nằm ở Tây Thục, quần sơn bao quanh, mấy khi thấy được kỳ cảnh thế này? Ở đây sát với Đông Hải, trời nước một màu, nhật nguyệt cùng chiếu, là cảnh đẹp độc hữu của một dải đông nam, tất phải có điểm kỳ diệu của nó chứ.  Thấy Thiên Mục Phong huyên thuyên không ngớt, Lâm Vân Phong đột nhiên minh bạch, hắn chính muốn thể hiện tài hoa trước mặt mình, muốn nhờ đó để được Trương Ngạo Tuyết nhìn với cặp mắt khác. Lâm Vân Phong hừ lạnh một tiếng, chuyển đề tài:  - Ta không hứng thú với những thứ này, đừng nói đến nữa. Mới rồi ngươi xem xét địa hình cả nửa buổi, có chút thu hoạch nào không, rốt cuộc Ma Hoan tôn chủ đi theo hướng nào?  Thiên Mục Phong đắc ý cười hắc hắc hai tiếng:  - Tất nhiên là có thu hoạch, nếu không làm sao dám không biết xấu hổ mà dẫn các ngươi chạy bừa. Theo ta vừa phân tích được, Ma Hoan tôn chủ có lẽ đã đi qua nơi này trước chúng ta một thời thần, trước mắt hắn vẫn đi theo hướng tây nam, nơi đó chính là ngọn núi cao nhất của Cửu Hoa sơn – Thập Vương phong.  Lâm Vân Phong hoài nghi nhìn hắn hỏi:  - Ngươi đừng lừa bọn ta đấy nhé, nếu ta biết ngươi giở trò bịp bợm gì, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Giờ ta muốn hỏi ngươi việc này, ngươi nói đến từ vùng cực bắc, vậy trước đây chắc rất ít khi xuống nam vào Trung thổ chứ chưa cần nói đến Giang Nam. Vậy làm sao ngưoi biết đằng trước chính là Thập Vương phong, chẳng lẽ ngươi đã từng dạo qua Cửu Hoa sơn?  Thiên Mục Phong cười nói:  - Ta còn tưởng ngươi muốn hỏi cái gì, hóa ra là điều này. Ta đích xác tới từ vùng cực bắc, thế nhưng đối với Hoa Hạ Thần Châu ta lại mười phần quen thuộc, phàm địa phương nào tương đối nổi tiếng ta đều đã đi qua, huống chi là nơi đây. Bây giờ ta mới phát hiện ra hình như các ngươi chưa đi qua nhiều nơi, ngay cả một trong lục viện là Bồ Đề học viện cũng chưa từng đến, thật sự khiến người ta cảm thấy hơi lạ lùng.  Lâm Vân Phong đỏ mặt quát:  - Chuyện này thì có gì mà ngạc nhiên? Chỗ nào ngươi đi qua sao ta nhất định cũng phải đến. Những chỗ ta đã qua chưa chắc ngươi đã từng đến.  Thấy thần sắc hắn bất thường, Thiên Mục Phong chỉ mỉm cười, Trương Ngạo Tuyết lúc này đã quay lại nhìn hai ngươi điềm đạm nói:  - Trời tối rồi, chúng ta đi thôi, tìm ma tôn quan trọng hơn.  Đêm tối, trăng sáng đỉnh đầu, ánh sáng trắng bạc chiếu rọi khắp vùng Cửu Hoa sơn như bao phủ lên đó một tầng hào quang, không khí thật thanh tịnh dễ chịu trong màn đêm tĩnh lặng.  Bên dòng suối trong xanh, ba người nhóm lên đống lửa. Thiên Mục Phong và Lâm Vân Phong đang nướng thỏ rừng, Ngạo Tuyết ngắm con suối trong veo, lắng nghe tiếng nước róc rách. Trăng khuyết trong dòng nước lay động, gió nhè nhẹ thổi đến, thỉnh thoảng lại có một hai con cá phóng mình lên khỏi mặt nước, làm gợn lên đợt sóng lăn tăn.  Đột nhiên mắt Ngạo Tuyết lộ vẻ thất kinh, một đạo kim quang lóe lên trên mặt nước rồi biến mất tựa như ảo giác khiến lòng nàng có chút mê hoặc, là do nàng hoa mắt hay là chuyện có thật?  Đứng dậy di dọc theo dòng nước vài trượng, tuy có thấy vài con cá, nhưng nàng không nhìn thấy tia kim quang kia nữa.  Lúc này Lâm Vân Phong đã nướng xong thỏ rừng, cất tiếng gọi níu chân Ngạo Tuyết lại, khiến nàng từ bỏ việc tìm kiếm.