[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 377 : . Chí Độc Chi Khí

Ngày đăng: 02:26 17/09/19

Mặc dù Giang Nam Tài Tử đã chế trụ được đợt tấn công của Ma Hoan tôn chủ, nhưng đến lúc tối hậu, sự chênh lệch về tu vi đã hiển lộ ra một cách rõ ràng. Ma vực đệ nhị cao thủ sau cùng bản lĩnh vẫn mạnh hơn Giang Nam Tài Tử.  Nhìn hắn một cách nghiêm túc, Ma Hoan tôn chủ hừ lên một tiếng:  - Ta tưởng ngươi có bản lĩnh gì lớn lắm, nguyên lai cũng chỉ thuộc vào hạng xoàng thôi.  Giang Nam Tài Tử nghe xong, nhãn thần lộ ra một tia âm độc, miệng phát ra một tiếng hừ giận dữ, xảo hợp là thân thể hắn ta lại phiêu lãng hạ xuống đúng ngay trên lăng mộ lớn nhất ở bên trái.  Nhìn thấy Giang Nam Tài Tử không trả lời, mục quang Ma Hoan tôn chủ lướt sang Ma Đà, Thiên Mục Phong, Trương Ngạo Tuyết, rồi cuối cùng dừng lại trên thân thể Pháp Luân đại sư, mở miệng hỏi:  - Con lừa ngu ngốc Pháp Luân kia, ta hỏi ngươi lại một lần nữa, vật đó được phong ấn ở nơi nào?  Lời nói vừa xuất ra, toàn trường đều trở nên im lặng, mục quang của mọi người đều dồn vào Pháp Luân đại sư, đợi chờ sự hồi đáp.  Pháp Luân đại sư khẽ niệm Phật, thần sắc vẫn vững vàng gỗ đá, hồi đáp:  - Ma tôn cần gì phải uổng phí tâm cơ, lão nạp không thể nào nói cho ngươi biết được. Thậm chí dù Bồ Đề học viện có bị huỷ diệt trong ngày hôm nay đi chăng nữa, ngươi cũng đừng mong đắc thủ được vật đó.  Dứt lời liền bế mục tụng kinh, không chú ý đến mọi người xung quanh nữa.  Ma Hoan tôn chủ tức giận hừ giọng, cục diện này thực sự khiến hắn ta vô cùng khó xử, vừa muốn tiến lên chế trụ rồi truy vấn Pháp Luân đại sư, lại vừa không muốn khiến hai người Thiên Mục Phong và Trương Ngạo Tuyết phát động tấn công. Bên cạnh đó, Ma Đà vẫn tĩnh lập bất động, cả thân thể chẳng khác chi một pho thạch Phật, dù nửa điểm lo lắng cũng chẳng hề trông thấy. Còn Giang Nam Tài Tử thì vừa liệu thương, vừa tìm kiếm khắp mọi nơi xung quanh, nhãn thần phát ra lam quang quỷ dị.  Lúc này, Trương Ngạo Tuyết sau khi truyền âm nói chuyện với Lâm Vân Phong, đã minh bạch được hai vật đó đang bị phong ấn trong hai toà pháp lăng. Có điều tình hình trước mắt rất khẩn trương, thế cục lại hỗn loạn, bọn họ căn bản không dám lộ ra bất kì một điểm dị thường nào để tránh dẫn đến sự chú ý của Ma Đà và ma tôn. Tuy nhiên tình trạng giằng co này dù có kéo dài đến đâu đi chăng nữa thì cũng có lúc chấm dứt, quan trọng hơn nữa là, nếu ma tôn cùng Ma Đà ly khai, nơi này chỉ còn lại bọn họ, thì với mối quan hệ của Dịch viên và Bồ Đề học viện, bọn họ cũng không có bất kì biện pháp nào để hạ thủ. Nơi này là thánh địa của Bồ Đề học viện, họ làm sao có khả năng xuất thủ rồi chạy thoát.  Trong tình huống khó xử như thế, Thiên Mục Phong cất lời:  - Đừng nên ham muốn thái quá, có những việc đã được định sẵn, không một ai có thể ngăn trở. Theo như tình thế trước mắt mà nói, nơi đây đã tụ tập đến ba vị đương thế cao thủ, nếu như không có bất kì một dấu hiệu nào, bọn họ đã không đồng thời chạy đến nơi đây.  Trương Ngạo Tuyết cất tiếng hỏi:  - Ý của ngươi là có một vài chuyện chỉ là vấn đề sớm muộn, dù có lẩn tránh cũng không tránh khỏi, không sai chứ?  Thiên Mục Phong trả lời:  - Đúng thế, trên thế gian này có rất nhiều chuyện đã được định sẵn, nếu không thì sao lại có nhiều chuyện xảo ngộ đến như vậy?  Trương Ngạo Tuyết gật đầu không nói, nhưng Lâm Vân Phong ở bên cạnh lại đột nhiên hạ giọng xuống:  - Không xong rồi, Giang Nam Tài Tử tựa hồ đã phát giác ra điều gì đó.  Thiên Mục Phong và Trương Ngạo Tuyết tức thì trở nên kinh hoảng, vội vàng ngẩng đầu lên quan sát. Chỉ thấy song thủ của Giang Nam Tài Tử để ở trước ngực lúc này liên tục đẩy ra theo hình chiếc nón, không ngừng luân chuyển theo quỹ tích vòng tròn, trước ngực hắn ta hình thành một Đạo gia âm dương bát quái đồ, nhanh chóng xoay vòng.  Khi đạo âm dương bát quái này bắt đầu ổn định, song thủ của Giang Nam Tài Tử lập tức đẩy ra khiến đạo bát quái tự động phi xuất, mục quang hắn tiếp tục quan sát tung ảnh của nó. Khắp tứ phía, Ma Hoan tôn chủ, Ma Đà, Thiên Mục Phong, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong cùng tất cả các đệ tử của Bồ Đề học viện đều chú thị quan sát đạo bát quái đang ở trên không trung, phán đoán thử xem rốt cuộc sẽ có phát hiện hay biến hoá gì.  Lúc này thời gian trôi qua một cách chậm chạp, đạo âm dương bát quái đó sau khi xoay chuyển khắp một vòng trong khuôn viên của Bồ Đề học viện thì bắt đầu dần dần thu hẹp phạm vi tìm kiếm, cuối cùng bất ngờ dừng lại trên đỉnh đầu của Giang Nam Tài Tử rồi xoay tít giữa hai tòa pháp lăng lớn nhất. Nhìn vào đó, Giang Nam Tài Tử kinh hô một tiếng, thân thể đột nhiên đằng không bay lên, khi vừa bay lên cao độ ba trượng lại bất ngờ chuyển hướng, song thủ phát ra ánh lam quang lộng lẫy, hướng về tòa pháp lăng bổ xuống.  Đúng ngay thời khắc này, Ma Hoan tôn chủ cùng Ma Đà hiển nhiên đã minh bạch vật đó đang bị phong ấn trong toà pháp lăng. Cả hai gầm lên giận dữ, thân thể lao tới tòa pháp lăng với tốc độ tựa thiểm điện.  Cùng lúc đó, Pháp Luân đại sư ở trên mặt đất bỗng nhiên hét lên một tiếng cuồng nộ, thân thể mượn phản lực từ mặt đất lao đến bên cạnh tòa pháp lăng, song thủ đẩy ra hai bên một trái một phải mà huy vũ, cải biến phương hướng lưu chuyển của khí lưu bên ngoài thân thể, khiến thân thể trước khi lao đi đã xoay tròn như bay, dốc hết toàn bộ sức mạnh của bản thân liều mạng phát ra một kích, mong muốn cản trở ý đồ phá huỷ pháp lăng đang phong ấn tà vật của ba người kia.  Trong thời khắc quan trọng này, Thiên Mục Phong tịnh không tiến về phía trước để tranh đoạt mà lại ngăn cản Lâm Vân Phong, rồi trầm giọng nói:  - Ngay lúc này, với thực lực của chúng ta, dù có đoạt được vật đó vào tay cũng khó mà bảo quản được, vì thế đừng nên manh động. Hiện tại cần phải cân nhắc kĩ lưỡng, trong ba người đó ai sẽ có thể tranh đoạt vật đó với bọn ta. Theo tình huống trước mắt, khả năng tệ nhất là cả ba người đều xuất thủ, kế đến là hai người, tốt nhất là chỉ một người, còn nói không một ai tranh đoạt thì thực là chỉ tưởng tượng mà thôi.  Lâm Vân Phong sốt ruột hỏi:  - Ngươi nói ra những vấn đề đó thì tác dụng gì, còn không mau giải thích rõ?  Thiên Mục Phong lắc đầu đáp:  - Việc này vô cùng thiết yếu. Hôm nay chúng ta đến đây chỉ có ba kết quả, một là lấy được vật muốn lấy, hai là không lấy được, ba là âm thầm rời khỏi đây, còn nếu rời khỏi đây mà lại bị trọng thương thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta.  Lâm Vân Phong nói:  - Ta không tranh luận những điều này với ngươi, khi khả năng xấu nhất xảy ra với chúng ta, theo ngươi nên chọn lựa như thế nào?  Thiên Mục Phong trầm giọng:  - Nếu là như thế, cơ hội tranh đoạt của chúng ta trở nên rất nhỏ bé, ta chủ trương từ bỏ, rồi chờ đợi thời cơ đến một lần nữa. Chí ít non xanh còn đó, vẫn còn có lúc Đông sơn tái khởi. Nếu chỉ có hai người tranh đoạt tà vật, chúng ta vẫn có thể thừa cơ lợi dụng mà đắc lợi, còn nếu chỉ có một người, thì với phân lượng của đối phương, khó có thể ngạnh tiếp ba người chúng ta.  Nghe xong, Lâm Vân Phong muốn hỏi thêm một lần nữa nhưng bị Trương Ngạo Tuyết cản lại, mục quang gợi ý bọn họ nên chú thị quan sát tình hình phía bên kia. Nguyên lai khi ba người bàn bạc, Giang Nam Tài Tử đã nhanh tay hơn một bước, phá tan tòa pháp lăng, làm lộ ra một đạo kết giới kim sắc, khắp tứ phía Phật ấn phân bố dày đặc, ánh Phật quang liên kết thành một tuyến, hình thành nên một chữ “Phật” to lớn. Bên trong kết giới là một thanh trường kiếm ba thước có hình dạng đặc dị lấp lánh ánh sáng xanh thẫm.  Pháp lăng ngay lập tức bị phá tan tành, Ma Hoan tôn chủ và Ma Đà đồng thời lao tới, cường kình của hai người tấn công thẳng vào chính giữa đạo kết giới Phật pháp, nhất cử tạo ra một vết nứt trên bề mặt. Nhưng đúng trong thời khắc này, một kích do Pháp Luân đại sư tập trung toàn bộ sức mạnh bản thân cũng đã tiến đến, nghênh đón hai thân thể của Ma Đà và Ma Hoan tôn chủ do phản lực chấn lùi lại.  Trong lúc nguy cấp, thân ảnh của Ma Đà lập tức loé sáng, tránh khỏi một kích đó, nhưng Ma Hoan tôn chủ dù muốn lẩn tránh vẫn không kịp, chỉ còn cách ngạnh tiếp. Một tiếng nổ lớn tức thì truyền ra, Ma Hoan tôn chủ gầm lên một tiếng giận dữ rồi bị đẩy lui ra sau vài trượng, riêng toàn thân của Pháp Luân đại sư máu me đầm đìa, cơ thể liên tục lảo đảo lùi lại cạnh bảy tòa pháp lăng, sau cùng gục xuống ngay tại nơi đó.  Giang Nam Tài Tử khi nhìn thấy thanh kiếm, nhãn thần lập tức lộ ra vẻ thèm thuồng, thân thể run lên rồi xuất hiện phía trước kết giới Phật pháp, lục mang trong lòng song thủ đột nhiên đại thịnh, một luồng khí tức quỷ dị xuyên qua kết giới truyền đến thân kiếm, khiến cho nó tức thì chấn động. Ma Đà nhìn thấy tình trạng đó thì sắc mặt khẽ biến đổi, mục quang liền chuyển sang một tòa pháp lăng khác rồi phi thân bổ ra một chưởng, hắc sắc chưởng kình trông chẳng khác gì cuồng phong cuốn tới.  Ánh kim quang loé sáng, ba vị cao thủ của Bồ Đề học viện lập thân ở ngay trước mặt của toà pháp lăng, khí mạch của bọn họ đã có sự tương thông với nhau, tức thì tụ tập pháp lực của cả ba người lại làm một, phát động một kích chí cường, ngạnh tiếp một chưởng của Ma Đà. Một tiếng nổ lớn xuất hiện, hai lực lượng bài xích lẫn nhau, chỉ một lúc sau phát sinh ra trận nổ kinh hoàng, nhất cử chấn bay ba vị cao thủ của Bồ Đề học viện, nhưng một chưởng của Ma Đà cũng vì thế mà tiêu thất.  Bên kia, Ma Hoan tôn chủ nhìn vào Giang Nam Tài Tử, miệng phát ra một tiếng cười lạnh lẽo, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết đột nhiên được phát động, phách ra những đạo tinh thần dị lực chẳng khác gì hàng vạn cây kim châm vào thân thể Giang Nam Tài Tử, một đòn chấn bay hắn đi. Trong nháy mắt biến thân tiến đến trước mặt kết giới Phật pháp, Ma Hoan tôn chủ hét lên cuồng bạo, hữu thủ tức thì lật lại, một đoàn ma quang lưu chuyển với tốc độ cao xuất hiện trong lòng bàn tay của y, kiên quyết xông vào kết giới Phật pháp. Theo hữu thủ ép xuống, ma lực kinh thiên cùng với Phật lực thần thánh ma sát lẫn nhau, vết nứt ban đầu của kết giới Phật pháp bỗng nhiên ngày càng lớn ra, trong chớp mắt kết giới bị chấn tan tành.  Kết giới tức thì tiêu tán, một loại chí độc – chí tà – chí âm chi khí cuồng dã chiếm lĩnh khắp tứ phía, rồi ngay lập tức tràn ngập khắp cả Bồ Đề học viện. Đồng thời, Phệ Tâm kiếm vừa được giải thoát khỏi ấn phong đột nhiên ngân lên một tiếng, thanh âm kiếm ngân chấn hồn của nó khiến cho mọi người tại đương trường đều phải đại kinh, kiếm khí tỏa ra vần vũ mù trời, âm phong khắp tứ phía gầm thét cuồng nộ, còn phát ra cả quỷ khí âm sâm.  Lúc này, Ma Hoan tôn chủ, Ma Đà, Giang Nam Tài Tử, Thiên Mục Phong, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong đều nhìn vào chí độc chi khí trong truyền thuyết một cách kinh ngạc, mục quang theo dõi sự di động với tốc độ cao của thanh kiếm xanh thẫm. Đích xác là thanh tà binh trong truyền thuyết này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, nó sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến tình hình ở Nhân gian? Trong chuyến đi đến Bồ Đề học viện lần này, ba người nhóm Trương Ngạo Tuyết liệu có đạt được sở nguyện?  Dưới bầu trời màu xanh thẳm, một đạo hắc ảnh hướng về phương nam phi hành với tốc độ cực cao. Ngoài một dặm ở phía sau, còn có một đạo hắc ảnh khác cũng đang gấp rút đuổi theo, cự ly của hai bên càng ngày càng gần lại.  Nằm trên lưng hắc hổ, Hoàng Thiên cất giọng hư nhược:  - Hắc hổ, ngươi đưa ta đi đâu vậy? Hiện tại kinh mạch toàn thân ta đã đứt gần hết, chân nguyên cũng thực sự hao tận, đã không còn sống được bao lâu nữa, ngươi còn không bỏ ta xuống mà chạy đi? Lão tặc đã truy đuổi theo chúng ta rất lâu rồi, chỉ cần ngươi thả ta xuống thì tốc độ của ngươi sẽ nhanh chóng gia tăng, đào thoát khỏi sự truy đuổi của lão ta.  Ở phía trước, hắc hổ khẽ gầm lên một tiếng rồi quay lại nhìn Thiên Tàn lão tổ đang truy đuổi bọn họ cho đến cùng, từ miệng nó phát ra một tiếng rống kì quái, sức cản của khí lưu ở trước mặt đột nhiên giảm xuống gấp ba lần, vì thế tốc độ của hắc hổ lập tức điên cuồng gia tăng, cự ly với Thiên Tàn lão tổ trong chớp mắt từ một dặm kéo dãn ra năm dặm, bỏ xa lão ta ở phía sau.  Ngửa mặt lên trời gầm lên một cách đắc ý, đuôi hổ nhẹ nhàng vung vẩy, vuốt ve thân thể đang thụ thương của Hoàng Thiên với tốc độ không nhanh không chậm. Mỗi một lần đuôi hổ chạm vào thân thể, Hoàng Thiên đều cảm giác thấy một luồng sức mạnh kì diệu từ nội thể hắc hổ truyền nhập vào cơ thể của bản thân, hoàn toàn ngăn ngừa được sự thôn phệ đáng sợ của cỗ chân nguyên tiếp nhận từ Thiên Tàn lão tổ.