[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 594 : Ngạo Tuyết thanh tỉnh
Ngày đăng: 02:27 17/09/19
- Hạo Nhiên Thiên Địa, nhân giả vô địch!
Giây phút này, Tất Thiên đã làm được. Hắn đã dùng Thiên Địa chánh khí to lớn đối kháng với sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần, dùng tấm lòng nhân ái làm căn bản, dùng niềm tin kiên định làm chỗ dựa, dùng sinh mệnh trả giá, thúc động hỏa diễm tối cao thần thánh trên thế gian, sức mạnh bạo phát lên cả trăm lần, cuối cùng chống đỡ được Kiếm Vô Trần đang điên cuồng.
Hỏa diễm đang tiếp tục thăng hoa, mà thân thể Tất Thiên đã bắt đầu tan biến, chầm chậm ngưng tụ thành một luồng quang trụ, mang theo chánh khí lẫm liệt muốn phá vỡ trời cao.
Nhìn thấy thân thể Tất Thiên đang bắt đầu tan biến, gương mặt Lý Hoành Phi cực kỳ bi thống, miệng điên cuồng hét lớn:
- Tất Thiên, đừng làm như vậy! Đừng……...
Thanh âm thống thiết thét lên, nhưng có thống thiết thì kết cuộc đã định sẵn cũng không thể vãn hồi, chỉ khiến cho Tất Thiên quay đầu nhìn lại. Cái nhìn đó, hàm chứa rất nhiều biểu tình, Lý Hoành Phi có chút minh bạch, có chút thương tang, nhưng cũng có chút không cam lòng xen lẫn chút mê mang.
Tựa hồ sinh mệnh đã đến điểm cuối cùng, khi Tất Thiên bức Kiếm Vô Trần không thể chú ý đến Lý Hoành Phi và Trương Ngạo Tuyết, lợi dụng giây phút cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn đến gương mặt Trương Ngạo Tuyết.
Những chuyện đã qua, nàng đã không còn nhớ nữa, nhưng gã thật sự vĩnh viễn không thể nào quên. Đã đến hồi kết thúc của sinh mệnh, mà hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn nàng trong hoàn cảnh này, dùng chính mạng sống của mình thể hiện mối tình sâu lắng nhất.
Dĩ vãng, quá nhiều yếu tố khiến cho hắn không cách nào thổ lộ. Nhưng đêm nay, vào thời khắc trước khi mạng sống sắp qua đi, bản thân sắp hóa thành tro bụi, hắn cũng chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt mà thôi. Chỉ có điều nàng có thể hiểu được không? Có lẽ nàng không hiểu được, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần bản thân có thể biểu đạt được tâm ý ẩn tàng từ lâu, điều này không phải cũng đã đủ lắm rồi sao?
Giữa liệt hỏa, Tất Thiên tựa hồ như mỉm cười, chỉ có điều Trương Ngạo Tuyết lại không thể thấy được bởi vì ngọn lửa quá sáng chói. Thu hồi mục quang, Tất Thiên trong lúc thời khắc tối hậu rời mắt khỏi thân ảnh đáng yêu một đời đó, hướng về Kiếm Vô Trần, bởi vì tâm nguyện của hắn còn chưa đạt. Trước khi chết, hắn cần phá được kết giới, vì sinh mệnh của nữ nhân yêu dấu mà tạo nên kỳ tích, để cho nàng có cơ hội ly khai, hy vọng tương lai nàng sẽ đạt được những điều tốt đẹp.
Trên mặt đất, Lý Hoành Phi sau khi thét vang lên âm thanh cuồng loạn đến rát họng, dần dần bình tĩnh lại. Nhìn hai người ở giữa không trung, hắn đã thấu hiểu cảm giác đó. Tất Thiên đã thiêu hóa sinh mệnh mình hóa thành quang trụ ngày càng cường đại. Một khi thăng hoa đến cực điểm, Tất Thiên có khả năng phá vỡ kết giới của Kiếm Vô Trần. Lúc đó, Trương Ngạo Tuyết sẽ có cơ hội thoát đi.
Tuy nhiên, khi cẩn thận suy nghĩ, kết giới đã bị phá, Tất Thiên đã chết đi, còn lại bản thân cũng như Trương Ngạo Tuyết với Kiếm Vô Trần. Lúc đó cái chết của mình đã không còn quan trọng, nhưng Trương Ngạo Tuyết có thể bỏ qua chính mình để chọn cách đào tẩu không? Nếu nàng không chịu đi, thì cái chết của Tất Thiên chẳng đã uổng phí rồi sao?
Nghĩ đến điều này, sau khi cân nhắc thiệt hơn thêm nữa, Lý Hoành Phi phát hiện ra, bản thân mình đã định sẵn phải chết, nhưng Trương Ngạo Tuyết cuối cùng cũng không thoát khỏi sự khống chế của Kiếm Vô Trần, nếu vậy hóa ra lại uổng phí tâm tư, cuối cùng kết quả cũng thương tang giống như vậy thôi sao?
Đến đây, trong lòng hắn kinh hoàng, cái chết của bản thân hắn không có quan hệ, cái chết của Tất Thiên tất cả là vì Trương Ngạo Tuyết, tại sao chính mình lại không thể? Làm thế nào mới phá vỡ được âm mưu hiểm độc của Kiếm Vô Trần, làm thế nào để Trương Ngạo Tuyết tự giải thoát bản thân, chọn lựa cách ly khai?
Tử vong, đó là sự lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần bản thân chết đi, Trương Ngạo Tuyết sẽ không còn lo lắng nữa, tự nhiên sẽ không vì mình mà bị Kiếm Vô Trần vây khốn. Chỉ là điều này thật mạo hiểm, bởi vì Trương Ngạo Tuyết đã mất ký ức, vạn nhất Kiếm Vô Trần thi triển quỷ kế đánh lừa nàng, đó chẳng phải đã phí công cố gắng trước đây sao. Vì thế, làm sao có khả năng để nàng nhất định rời khỏi?
Trong khi đang suy nghĩ, trong tâm trí Lý Hoành Phi lóe sáng, chỉ cần khôi phục ký ức cho Trương Ngạo Tuyết là không cần lo gì nữa. Suy nghĩ đến đây, Lý Hoành Phi đột nhiên lặng người, sau đó bất ngờ đại ngộ. Đến lúc này rồi, hắn mới đột nhiên hiểu ra tại sao Huyền Âm chân nhân truyền “Khấp Huyết Hoàn Hồn đại pháp” cho hắn. Bởi vì ông ấy vốn đã sớm biết đến kết quả này rồi, vì vậy mỗi lần ông nhìn vào mắt của mình, đều biểu lộ nhiều ít thương tang.
Hiểu ra dụng ý của sư thúc Huyền Âm chân nhân, Lý Hoành Phi không còn do dự nữa, trước tiên liếc nhìn thân thể Tất Thiên đang nhanh chóng hoàn toàn dung hợp, sau đó mượn Tất Thiên để thâu nhập vào cơ thể bản thân một luồng chân nguyên yếu ớt, bắt đầu âm thầm thi triển pháp quyết.
Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đang đứng ngây ngốc nhìn Tất Thiên, mà Kiếm Vô Trần lại không cam lòng, muốn áp chế luồng Hạo Nhiên Chánh Khí của Tất Thiên. Hai người không ai chú ý đến hành động của Lý Hoành Phi. Đang khi thân thể Tất Thiên tan biến đi, hỏa diễm xung quanh đang cường thịnh đến mức cực hạn, hóa thành một quang trụ kinh thiên bắn thẳng lên bầu trời, chớp mắt đã công kích vào lực lượng trói buộc to lớn của Kiếm Vô Trần, cả hai va chạm nhau kịch liệt.
Dưới đất, Lý Hoành Phi toàn thân tỏa đầy huyết quang, tinh thần bản thân đột nhiên như tăng lên hàng trăm lần, ánh mắt lấp lánh hào quang chói sáng. Nhìn Trương Ngạo Tuyết, trong ánh mắt của Lý Hoành Phi lóe lên sự vương vấn lẫn mê luyến, mà nhiều hơn như thế là những lời chúc phúc và quan tâm.
Lúc này, hắn có sự quyến luyến không gì so sánh được, thật đáng tiếc hắn phải từ bỏ, trái tim rạn vỡ âm thầm đau đớn. Cho dù trước giờ phút lâm tử, nhưng cũng đủ để hắn cảm giác được sự đau thương vô tận.
Thời gian, càng lúc càng ít đi, trong lòng Lý Hoành Phi biết vậy. Nhưng hắn lại muốn nhìn thêm vài lần nữa, chỉ cần nhìn thêm vài lần nữa thôi. Chỉ có điều sau khi hắn đã nhìn rồi, hắn mới hiểu rõ, nhìn vài lần thôi không đủ, cho dù là dùng thời gian cả cuộc đời, cũng không có khả năng thỏa mãn nguyện vọng cả đời của hắn.
Lúc này, va chạm giữa không trung càng lúc càng kịch liệt, Lý Hoành Phi không dám chậm trễ nữa, miệng phát ra một tiếng thét lớn, thu hút sự chú ý của Trương Ngạo Tuyết, sau đó quang hoa toàn thân lập tức mờ đi, hai mắt bạo phát xuất ra tia sáng rực rỡ vô cùng, thu hút chặt chẽ ánh mắt của Trương Ngạo Tuyết.
Trong chớp mắt đó, sinh mạng của Lý Hoành Phi đã không còn lưu lại, mà dường như trong ánh mắt của Trương Ngạo Tuyết có biến hóa. Khi giữa không trung truyền lại âm thanh cực lớn, Tất Thiên đã dùng chính sinh mệnh hóa thành hoa lửa phá vỡ kết giới, hình thành một luồng quang trụ chiếu lên tận trời, ánh sáng chói mắt tỏa khắp bốn phương.
Ngay tại thời khắc đó, toàn bộ Hoa Sơn chấn động. Ở tại sườn núi, Thiên Túc đạo trưởng nhìn thấy cảnh này, miệng không kiềm được phát ra tiếng thở dài trầm thống, tự nói với chính mình: “Đáng tiếc a…….”. Nhưng ở nơi khác, Thương Nguyệt vẫn còn đang tìm kiếm hành tung của Thiên Mục Phong, trông thấy cảnh này thì lập tức tâm thần chấn động mạnh mẽ, miệng hô không ổn, xoay mình bay về phía biệt viện của tam phái.
Kết giới bị phá, Kiếm Vô Trần tâm thần thất kinh, biết rằng không ổn. Mà đúng lúc này, Lý Hoành Phi dưới đất lại phát ra thanh âm cuối cùng, thét lớn với Trương Ngạo Tuyết:
- Chạy nhanh đi, hãy rời khỏi nơi đây đi tìm Lục Vân, báo thù cho chúng ta!
Thanh âm đột nhiên ngưng lại, Lý Hoành Phi sau khi thi triển “Khấp Huyết Hoàn Hồn đại pháp” ầm ầm ngã xuống. Hắn vốn chỉ còn lại khẩu khí cuối cùng, sau đó lại cố gắng hết sức thi triển pháp quyết, tự nhiên kết quả hẳn là như vậy.
Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngước đầu nhìn bốn phía, chớp mắt vô số hình ảnh lóe lên trong đầu nàng. Nhưng lúc này, Kiếm Vô Trần vì ích kỷ, cũng để ngày mai dễ dàng đối phó với Lục Vân, nên đã đột nhiên phát động tập kích, dự định một chiêu bắt lấy Trương Ngạo Tuyết, tránh bị người khác cản trở tra hỏi, lại trở nên không tốt.
Thấy thế công sắc bén đột nhiên hướng về phía mình, Trương Ngạo Tuyết đang thất thần chợt bừng tỉnh nhưng đã quá trễ, ánh mắt không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng khi ý nghĩ của Kiếm Vô Trần đã chắc chắn chín mươi phần trăm, giữa bóng đêm mờ ảo một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, hóa ra vô số lưu quang hội tụ ngay phía trước Trương Ngạo Tuyết, trực tiếp đỡ lấy chiêu này của Kiếm Vô Trần.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần tâm thần chấn động, định thần nhìn kỹ thấy người này chính là Thiên Mục Phong, điều này làm hắn có phần kinh ngạc.
Nhưng Thiên Mục Phong lại càng kinh ngạc hơn, hắn trực tiếp đỡ được một chiêu của Kiếm Vô Trần, tuy cứu được Trương Ngạo Tuyết, nhưng bản thân lại bị trọng thương, điều này làm sao không khiến hắn bất ngờ kinh ngạc cho được. Hắn đã từng có lần giao chiến với Kiếm Vô Trần, lần đó Kiếm Vô Trần không làm gì được hắn. Nhưng lần này tình hình đã đảo ngược, biến hóa to lớn kinh người.
Quay đầu lại, Thiên Mục Phong cấp tốc nói:
- Chạy nhanh đi, nơi này không thích hợp lưu lại lâu.
Trương Ngạo Tuyết ngạc nhiên nhìn gã, thần trí có chút mơ hồ, giọng nghi ngờ:
- Ngươi là? Hình như là rất quen, sao ta lại không thể nhớ ra được.
Thiên Mục Phong giật mình, nhớ lại nàng đã mất ký ức, lập tức gầm vang:
- Không cần phải biết ta là ai, chạy nhanh đi!
Nói rồi xoay người lại nghênh đón Kiếm Vô Trần.
Dưới bóng đêm, hai người đang giao chiến thân ảnh hóa ra thành ngàn, tốc độ cực nhanh khiến người ta sợ hãi, chỉ chớp mắt đã giao đấu quá trăm chiêu, khí lưu mạnh mẽ trên mặt đất dâng lên cao như sóng cuộn.
Lắc mình thối lùi về cạnh bên Trương Ngạo Tuyết, Thiên Mục Phong vừa nóng lòng vừa gấp rút, muốn hối thúc nàng đi mà nàng không chịu đi, điều này khiến hắn cực kỳ sốt ruột. Nhưng ngay tại lúc này, Kiếm Vô Trần lợi dụng hắn bị phân tâm đột nhiên tiến đến, hai tay phát xuất hai quang dực (1) màu tím đỏ, từ hai phía giáp công trở lại. Đồng thời, Kiếm Vô Trần sử dụng sức mạnh to lớn để ngưng kết không gian chung quanh, không chừa một cơ hội nào cho Thiên Mục Phong có thể đào thoát, quyết tâm một chiêu hủy diệt hắn.
Lâm vào thế nguy hiểm, Thiên Mục Phong cũng không thể nghĩ nhiều, tay phải nhanh chóng lấy ra một vật từ trong ngực, sau đó tần suất chân nguyên toàn thân biến đổi, thi triển độc môn pháp quyết “Thiên Ảo Tà Vân” mô phỏng chân lực của Phật gia, không ngừng thúc động “Nhiên Đăng Phật Ấn” trong tay phát ra kim quang vạn trượng.
Trong đêm tối, luồng kim quang này đột nhiên phát ra. Hậu quả khiến Kiếm Vô Trần đang công kích hô lên kinh ngạc, bất ngờ lùi lại phía sau, phảng phất như gặp phải lũ lụt mãnh liệt.
Thiên Mục Phong trong lòng lặng đi, nhưng chỉ vài phút liền đoán ra được vài phần, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Trương Ngạo Tuyết ở bên cạnh lúc này đột nhiên mở miệng lên tiếng:
- Thiên Mục Phong, là huynh sao?
Thiên Mục Phong bất chợt kinh ngạc, sau đó vui mừng nói:
- Cô nương đã tỉnh táo lại rồi, tốt quá. Đúng rồi, cô nương đi nhanh đi, Kiếm Vô Trần cực kỳ bá đạo, chúng ta không thể đối phó với hắn được.
Thời khắc này, Thiên Mục Phong hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tại sao Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tỉnh táo lại được. Điều này thật ra có liên quan đến “Nhiên Đăng Phật Ấn” trong tay của hắn. Trước đó, Lý Hoành Phi đã thi triển hoàn hồn đại pháp, chỉ có thể khiến cho ký ức của Trương Ngạo Tuyết khuấy động lên một chút, hoàn toàn không thể chân chính phá giải được áp chế của Vu thuật. Cuối cùng, tuy Lý Hoành Phi cố sức phát huy đến cực hạn, nhưng lại trong lúc lâm tử nên cũng không thể phát huy được bao nhiêu uy lực. Nhưng lần này, hành động vô tình của Thiên Mục Phong lại khiến cho Trương Ngạo Tuyết được Vạn Phật kim quang rọi chiếu, với công dụng khắc chế Vu thuật của Nhiên Đăng Phật Ấn, đã giải khai phong tỏa ký ức của nàng.
Nghe lời này, Trương Ngạo Tuyết chợt nhíu mày, thần trí tựa hồ chưa hoàn toàn khôi phục, giọng có vẻ nghi ngờ:
- Đầu của ta đau quá, còn có nhiều chuyện không nhớ được. Làm sao huynh lại đến đây?
Thiên Mục Phong ngẩn người ra, nhanh giọng nói:
- Trước tiên đừng có truy vấn những điều này, cô nương hãy rời khỏi đây trước đi, sau đó thuận tiện ta sẽ thuật lại cho cô nương rõ tất cả. Nhanh, đi nhanh đi!
Thấy hắn khẩn thiết hối thúc, Trương Ngạo Tuyết tuy còn do dự, nhưng cũng không còn chần chờ, quay người biến mất trong màn đêm.
(1) quang dực: cánh bằng ánh sáng