[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 858 : Sinh tử mang mang (Sống chết mơ hồ)

Ngày đăng: 02:28 17/09/19

Không gian thần bí kỳ diệu, mọi thứ đều tỏ ra vô cùng chậm rãi. Khi ngọn lửa màu hồng phấn đó đã trở nên trong suốt không nhìn thấy được, dòng xoáy nhìn từ trên xuống cũng hệt như đã trở nên tĩnh lặng do tốc độ xoay tròn đạt đến mức độ nhất định. Lúc này, ngọn lửa trong suốt đã thu nhỏ thành một đốm, chìm vào giữa trung tâm của dòng xoáy, bao phủ trên hình bóng kia. Bởi vì trong suốt không màu sắc, ngọn lửa đó hình thành một kết giới ánh sáng không rõ ràng. Nhưng từ lúc ngọn lửa bao phủ lên hình bóng kia, thân thể vốn yên lặng không chút biến đổi liền dần dần phát ra ánh sáng màu tím xanh, hệt như ngọn lửa. Tình hình này hơi quỷ dị, hình bóng đó tự động bốc cháy, khiến người ta rất khó nhìn thấy rõ ràng. Nhưng trên thực tế chỉ cần suy nghĩ thật đúng sẽ không khó phát hiện, hình bóng kia vốn không thuộc về không gian này. Đây là một không gian kỳ diệu, có hoàn cảnh tương đối ổn định, cùng với khá nhiều những đặc điểm người ta chưa biết. Trước đây, khi không có bất cứ dị vật nào đi vào, mọi động tĩnh trong đó đều tự nhiên. Nhưng khi hình bóng kia chìm vào, liền phá hoại đi sự quân bình, thuộc tính của hình bóng kia và không gian bài xích lẫn nhau, vì thế vùng sáng đỏ rực vốn tồn tại bên trong không gian liền mượn lấy sức mạnh của dòng xoáy, cột chặt hình bóng kia cố định ở tâm của dòng xoáy, lại hội tụ ngọn lửa trong suốt, dự tính thiêu cháy hình bóng kia thành tro để khôi phục lại sự quân bình ở nơi đây. Như vậy, ngọn lửa màu tím xanh xuất hiện trên bề mặt thân thể, thật ra chính là một dạng biểu hiện của ngọn lửa trong suốt trùm lên thân thể hình bóng đó. Cứ thế, lực bài xích của không gian liền trở nên rõ ràng, hình bóng đó liền yên yên lặng lặng nằm ở đáy dòng xoáy chịu ngọn lửa thiêu đốt. Ngọn lửa tím xanh uy lực vô cùng, có thể thiêu cháy được mọi sự vật. Nhưng mà thân thể kia lại không chút phản ứng, do bởi không hay biết hay do ngọn lửa đó chỉ là hư ảo? Trong yên lặng, ngọn lửa đó không ngừng bập bùng, cột gió bốn bề càng lúc càng gồ ghề, sức mạnh truyền đến ngọn lửa cũng càng lúc càng lớn, khiến cho ngọn lửa từ màu xanh tím chuyển thành đỏ tím, nhưng thân thể kia vẫn không hề phản ứng. Kỳ quái, quả thật kỳ quái, lẽ nào ngọn lửa đó chỉ là hư ảo, căn bản không tồn tại trên thực tế? Điểm này thật ra không phải như vậy, ngọn lửa đó đúng thật là có tồn tại, nhưng hình bóng kia có chút kỳ quái. Nhìn thật cẩn thận, hình bóng kia trước đó còn mơ mơ hồ hồ khó phân biệt, nhưng sau khi ngọn lửa đã chuyển thành đỏ tím, hình dáng của nó đã dần dần rõ hơn, cuối cùng có thể thấy được một thân thể màu tím. Trên thân thể đó có một tầng ánh sáng yếu ớt, nhẹ nhàng ngăn cách hoàn toàn với ngọn lửa. Vì thế, cho dù ngọn lửa đó mạnh đến cỡ nào cũng không cách gì làm hại được thân thể kia. Nhưng tầng ánh sáng yếu ớt đó rất cổ quái, thật ra là cái gì đây, vì sao ngăn cách được công hiệu của ngọn lửa? Hơn nữa, ánh sáng đó thật sự có thể chống cự được lửa, hay chỉ có thể chống cự đến một mức độ nhất định? Điều này không một người nào biết, bất quá tạm thời ngọn lửa đó còn không cách nào gây tổn hại đến hình bóng. Đối với điểm này, vùng sáng đỏ rực trong không gian dường như cũng cảm nhận được, chỉ thấy càng lúc nó càng tập trung dày đặc, phương hướng xoay tròn cũng bắt đầu thay đổi từ việc xoay theo một hướng đơn giản thành xoay tròn một tới một lui. Như vậy, cứ mỗi vòng xoay tới rồi lại xoay lui, cột gió liền bộc phát sức mạnh kinh người, cuối cùng hội tụ thành một, khiến cho ngọn lửa đỏ tím lại biến đổi thêm lần nữa thành hơi xanh lam thẫm. Như thế rồi, thân thể yên yên lặng lặng nằm ở đáy dòng xoáy liền hiện ra rõ hơn, sương mù mông lung bao phủ trên đầu dần dần nhạt đi, ánh sáng bốn bề vốn hơi yếu ớt cũng biến thành một tấm áo choàng trong suốt, hiện ra rõ ràng. Áo choàng này thần dị vô cùng, bao phủ khắp thân thể đó, hơn nữa còn phát ra một lưới sáng trong suốt, ngăn cách tất cả mọi ngoại lực ở bên ngoài. Nhưng ngọn lửa ở trung tâm dòng xoáy cũng không tầm thường, sau khi nó đã biến đổi vài lần, sức mạnh kinh người của nó cũng đã gia tăng đến mức giới hạn, chỉ trong chớp mắt liền khiến cho tấm áo choàng trong suốt đó trở thành rực máu chói mắt. Đồng thời, ngọn lửa xanh lam thẫm không ngừng công kích lên lưới sáng trong suốt, hai bên giao tranh kịch liệt sinh ra hoa lửa tung tóe, vì thế cảnh sắc đó càng thêm mấy phần rực rỡ sáng lạng. Tình hình này kéo dài mà liên tục, khi quá trình ma sát giữa hai luồng sức mạnh đã tiến vào giai đoạn giải phóng nhiệt, một luồng sức mạnh hủy diệt cố gắng xuyên qua được kết giới phòng ngự do áo choàng tạo ra, lập tức đánh tan sương mù bao phủ quanh đầu, để lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ. Người đó là ai? Người đó tự nhiên chính là Thương Nguyệt đã chết dưới Hậu Nghệ thần cung. Thương Nguyệt sau khi chìm vào động sâu rồi, Ngọc Vô Song và Lục Vân lập tức đuổi theo, ở tầng đáy sâu nhất đã từng nhìn thấy nàng. Nàng lúc đó do bởi sức sống đã không còn, hẳn không chịu ảnh hưởng của khí Âm Dương, trực tiếp chìm xuống vùng sâu nhất. Sau đó, khi Lục Vân phá vỡ sự quân bình nơi đó, khiến cho khí Âm Dương phát sinh dị biến, cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng, mang theo cả thân thể Thương Nguyệt, lập tức vượt qua không gian thời gian xuất hiện ở nơi đây. Đây là một khu vực thần bí, chính là tâm của quả đất, ánh sáng đỏ hồng đó chính là một dạng biểu hiện của ngọn lửa tâm quả đất. Trước đây, Lục Vân khi thu phục Long Hồn đã từng đi qua “Hắc Vực bí cảnh”, ở đó đã hấp thu một lượng lớn sức nóng lòng đất. Nhưng nơi đây không giống ở đó, bởi vì lần trước bí cảnh mà Lục Vân đến, chỉ ở độ sâu khoảng vài trăm trượng, còn vị trí mà Thương Nguyệt lúc này đang ở lại gần tới tâm quả đất, sâu dưới lòng đất cả vài ngàn trượng, nên ngọn lửa này ở một đẳng cấp khác hẳn ngọn lửa Lục Vân đã từng thấy qua. Còn vì sao ngọn lửa này chỉ có một màu đỏ rực, hơn nữa còn có biểu hiện như một dòng ánh sáng, chính là có quan hệ đến sự phòng ngự bên ngoài của khu vực thần bí này. Nói đơn giản, đây là một không gian thần bí tồn tại ở tâm trái đất, nó có kết giới mạnh mạnh mẽ ngăn cách hẳn với lửa nóng ở vùng tâm. Nhưng do sức nóng của lửa nóng tâm trái đất, muốn hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng cũng không thể, vì thế kết giới phòng ngự của nó chỉ ngăn cảnh được ngọn lửa vật chất, lại không cách nào ngăn cản sức nóng hình thành ánh sáng, vì thế trong toàn bộ không gian đều ngập tràn ánh sáng đỏ rực. Loại ánh sáng này trông thật tầm thường, nhưng khi thật sự ở trong đó mới phát hiện, đó là một loại năng lượng có thể hủy diệt được vạn vật. Thương Nguyệt ở trong đó rất lâu, nhờ có áo choàng thần bí hộ thể được Lục Vân tặng cho nên bề ngoài còn chưa thấy chút biến dạng nào. Nhưng từ lúc đi qua trung tâm của dòng xoáy này, sức mạnh hủy diệt liền có ý thức đối chọi với nàng, bắt đầu dùng thần lực vô biên trong không gian để tịnh hóa nàng đi. Như vậy, thân thể Thương Nguyệt tuy không có tri giác, nhưng sau một lúc, nàng liền từng bước từng bước bị hủy diệt. Lúc này, các loại cơ năng của thân thể nàng đã hoàn toàn ngừng hẳn, ngoại trừ còn có một chút ý thức yếu ớt đang ở trong trạng thái hỗn độn hoang mang, nàng có thể thật sự xem là đã chết đi rồi. Hậu Nghệ thần cung mạnh mẽ xuyên qua được Bạch Ngọc chiến giáp của nàng, rút đi toàn bộ sức sống của nàng, khiến nàng chìm vào hôn mê, hơn nữa còn dần dần chết đi. Lúc này, trong sự thiêu đốt của ngọn lửa dưới lòng đất vô cùng thuần chất và vô cùng mạnh mẽ, thân thể nàng bắt đầu bị bốc cháy. Ngọn lửa xanh lam thẫm bao phủ lấy nàng, trùm một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt lên khuôn mặt xinh đẹp mà thánh khiết của nàng. Dường như cảm nhận được cái chết, ý thức yếu ớt của Thương Nguyệt sau khi ngâm lên nhè nhẹ, dường như đang lưu luyến, dường như cũng bình thường, nhưng lưu luyến điều gì, tầm thường như thế nào, tự nàng cũng không biết được. Nàng lúc này đã không còn ý thức, mọi ký ức, quá khứ từng có đều hoàn toàn quên hết. Nàng không biết mình là ai, cũng không biết nơi đây là đâu, thậm chí sinh tử đối với nàng đều chỉ là một khái niệm mơ hồ, sống là gì, chết là chi, nàng không hiểu rõ, cũng không hề nghĩ đến. Ký ức trống rỗng, tồn tại tự nhiên. Thương Nguyệt ở trong tình huống như vậy, nàng chỉ suy nghĩ lan man, tuyệt đối không có mục tiêu nhất định, cũng không biết đến nguy hiểm sắp sửa thôn tính nàng hoàn toàn. Giữa yên lặng, ý thức của Thương Nguyệt hệt như một đứa trẻ mới sinh, mơ màng không biết nghĩ gì. Bốn bề, ngọn lửa xanh lam thẫm càng lúc càng mạnh, sức mạnh hội tụ của cả không gian với tính hủy diệt mạnh mẽ đang không ngừng tấn công người nàng, dần dần thôn tính lấy thân thể nàng, dần dần tịnh hóa tiêu diệt nàng. Thời gian âm thầm trôi qua, Thương Nguyệt không một phản ứng, nhưng thân thể mờ hiện một màn lửa đỏ nhạt, bắt đầu đốt cháy y phục nàng, nhanh chóng tạo nên một quả cầu ánh sáng màu đỏ trùm kín lấy nàng, trên bề mặt quả cầu có ánh lửa bập bùng bốn phía, tiến hành giai đoạn tịnh hóa cuối cùng. Trong không gian thần bí, vạn vật đều khó mà tồn tại. Thương Nguyệt có thể tồn tại lâu đến như vậy hoàn toàn là nhờ vào áo choàng làm nên. Bây giờ, khả năng ngăn cản lớn nhất của áo choàng đã bị ngọn lửa lòng đất vượt qua, vì thế không còn khả năng bảo lưu được thân thể của nàng. Tai ách hủy diệt đã không có thể tránh khỏi. Thương Nguyệt vốn còn có một tia ý thức, cuối cùng ở trong không gian thần bí này đã đi đến bước cuối cùng của cuộc sống con người. Từ trước đến nay, trời ghét kẻ hồng nhan, hay có lẽ do nàng đầy đủ quá, dường như sẽ có một điểm nào đó đau thương, một điểm nào đó tàn khốc. ************************** Rẽ mây hạ xuống, Long Hồn mang theo Lục Vân từ trời cao đáp xuống, giây lát đã đến trên mặt đất. Liếc nhìn tình huống xung quanh, Lục Vân rời khỏi lưng Long Hồn, điềm nhiên nói: - Được rồi, đã về đến nhân gian, ngươi cũng đã tự do, đi làm những chuyện ngươi muốn làm đi. Long Hồn hỏi lại: - Lục Vân, ngươi đã có tính toán làm gì chưa? Lục Vân nhìn về xa xa, thở dài nhè nhẹ nói: - Chuyện của ta còn nhiều, chính là muốn đối phó với Cửu Thiên Hư Vô giới, muốn tìm kiếm kết thúc với Kiếm Vô Trần, muốn tìm được Trương Ngạo Tuyết, muốn tìm được Thương Nguyệt, còn có cả Hoàng Thiên … Thôi, ngươi đi đi, tốt nhất là quay về Hắc Vực bí cảnh của ngươi, trước hết hãy tu luyện một khoảng thời gian, đợi đến khi ngươi có thể ảo hóa thành hình người rồi mới xuất hiện lại cũng không muộn. Long Hồn nói: - Đa tạ, ta cũng muốn làm như vậy. Trước mắt tuy thực lực của ta đã tăng mạnh, nhưng đi theo ngươi trước sau cũng sẽ gặp không ít kẻ lợi hại, gặp những kẻ đó ta còn chưa ứng phó được, vì thế quay về tu luyện cho tốt. Cáo từ, Lục Vân, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại. Nói rồi phi thân bay lên, bay một vòng quanh đỉnh đầu của Lục Vân rồi biến mất trong biển mây. Đưa mắt tiễn Long Hồn đi rồi, vẻ mặt Lục Vân có vẻ buồn bã, trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác cô đơn. Thời khắc này, chàng phảng phất như trở lại lúc trước, trở lại trạng thái vừa rời khỏi gia đình đi học nghề ở Dịch viên. Nghĩ đến điều này, Lục Vân không khỏi nghĩ đến cha mẹ, rời khỏi gia đình đã hơn hai năm, chàng thật sự muốn quay về thăm nom, nhưng chàng không dám. Bởi vì chàng không muốn mang phiền phức đến cho cha mẹ, vì thế chỉ có thể nén ý tưởng đó lại trong lòng.