Thất Ngược Khí Phi

Chương 100 : Mất trí nhớ

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Chân trời dần dần xuất hiện rạng đông, ánh sáng chiếu xuống hai người đang ngủ, màu vàng sáng dìu dịu tạo nên một bức tranh vô cùng ấm áp.



Hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, đôi mắt u ám chớp nhẹ, cảm giác rất đẹp khi nhìn thấy nắng sớm, hắn khẽ mở mắt ra.



Cảnh trước mắt hơi mơ hồ, một lúc lâu sau mới trở nên rõ ràng.



Nơi này không phải phủ Hiên Vương, mà là một sơn động đầy băng.



Cái lạnh từ trong động tỏa ra rất lạnh lẽo.



Đột nhiên cảm thấy dưới mình có gì đó động đậy, hắn cúi đầu nhìn xuống, đôi mày tuấn tú hơi nhíu lại, trong mắt xẹt qua khó hiểu, dưới người hắn là một nữ tử đang nằm ngủ.



Quần áo lụa trắng trên người nữ tử bị xé rách, hàng mi rất dài, hơi rung động, giống như cánh bướm vậy.



Da thịt nàng trắng nõn mịn màng, trên làn da ấy hiện lên rất nhiều những dấu hôn, thể hiện sự điên cuồng đêm qua.



Mà hắn và nàng không mảnh vải dính sát vào nhau, hắn cảm nhận rõ da thịt mềm mại của nàng.



Suy nghĩ của hắn đột nhiên bị dừng lại, phụ nữ này là ai, nếu như nơi này là thanh lâu thì hắn sẽ chẳng cảm thấy lạ chút nào, nhưng nơi này lại là một sơn động.



Cúi đầu nhìn kỹ dung mạo của nữ tử, gương mặt thanh tú, da mặt trắng, thanh lệ, ngũ quan tuy không tinh xảo nhưng lại rất thanh tú, khéo léo làm cho hắn có cảm giác nàng xinh đẹp đến khó tin, khó có thể dời tầm mắt. Nàng giống như một đóa hoa tươi mát trong sáng, cả người tỏa ra khí chất tinh khiết thanh nhã, làm hắn vô cùng thoải mái.



Mái tóc thật dài như thác nước vương trên làn da trắng ngần, mái tóc đen, đôi môi hồng hơi lộ ra, vô cùng xinh đẹp.



Cánh tay trắng mịn, màu hồng của móng chân tinh xảo mượt mà, hình ảnh hấp dẫn đầy nguy hiểm, trong nháy mắt hắn thắt chặt mình lại, không tài nào kiềm chế được.



Hắn nở nụ cười, cúi người xuống, ngửi thấy hương thơm ngát tản ra từ người nàng, cực kỳ quen thuộc, hắn không tài nào quên nổi, thứ hương thơm này hắn đã từng ngửi thấ



y ở đâu đó rồi.



Đầu ngón tay si mê xoa nhẹ mi mắt nàng, người phụ nữ này là ai? Cho dù có cảm giác quen thuộc nhưng hắn có thể khẳng định, hắn không nhận ra nàng, sao mình lại gặp nàng ở nơi này?



Một cảm giác hoảng sợ không rõ ràng dấy lên trong lòng, tình cảnh giờ phút này nên giải thích như thế nào? Hắn lấy lại bình tĩnh, trong đầu không ngừng suy nghĩ, hắn không hề nhớ gì về người phụ nữ này cả. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, nhặt y bào rơi trên mặt đất, y bào rách nát, đầy vết máu, mày không khỏi nhíu lại, sao lại thế này, hình như hắn vừa mất đi một đoạn ký ức quan trọng.



Gương mặt hơi tối lại, mặc y bào vào, bỗng dạ dày hắn kêu lên, xem ra rất lâu hắn chưa được ăn rồi.



Nhìn quay bốn phía chỉ thấy ở giữa động băng là một bộ xương khô, trí nhớ trong đầu rất hỗn loạn, hắn cố gắng nghĩ ra một đầu mối nhưng tất cả chỉ là sương mù.



Lúc này, nữ tử nhíu chặt mày, dần dần tỉnh lại….



Cảm giác sau khi tỉnh dậy, vừa rét lại vừa nóng, Khinh Vân Nhiễm khó khăn mở mắt ra, cảm giác như thân thể không phải của chính mình, cả người không có sức lực, đau nhức không chịu nổi.



Từng cảnh tối hôm qua dần dần hiện lên trong đầu, đôi mắt nàng bất giác trừng lớn, đêm qua không biết nàng tỉnh lại bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh dậy lại không chịu nổi, lâm vào hôn mê.



Nàng chỉ nhớ đêm qua có tên đốn mạt nào đó tàn phá bừa bãi thân thể nàng…. Ngẩng đầu, thấy một ánh mắt nhìn nàng với vẻ hiếu kỳ, tìm tòi mang theo dục vọng hỗn tạp, nàng cúi đầu, nhìn y phục xộc xệch cuùng ới thân thể nửa trần của nàng. Trong lòng bỗng thấy phẫn nộ, vội vàng sửa sang lại, bất dắc dĩ mặc y phục rách nát vào, có vẻ vô cùng quẫn bách.



Đôi mắt sáng, lộng lẫy như thủy tinh với hàng mi dài cong vút, khi nàng nhìn hắn, giống như có dòng điện đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất của trái tim hắn, làm cho trống ngực hắn gia tốc một cách khó hiểu.


Tiêu Thần Hiên mỉm cười, mày kiếm hơi nhướn lên, nói:



-Cô nương để ý Bổn Vương như vậy, thật sự là làm cho Bổn Vương được yêu thương mà cảm thấy kinh sợ!



Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, nén tức giận trong lòng, đáng lẽ lúc nãy nên để cho lửa thiêu chết hắn.



Tiêu Thần Hiên cười cười, từ đống củi lấy ra hai con thỏ xiên vào nướng. Không bao lâu sau trong động lan tỏa mùi thịt nướng, Khinh Vân Nhiễm ngửi thấy cảm giác mình đói cồn cào. Khinh Vân Nhiễm xoay người đứng lêm, lấy ra một trái quả cắn một miếng chống đói, cần gì phải vì một miếng thịt mà hạ thấp bản thân.



Với cá tính của đối phương, chắc chắn sẽ không có tâm địa tốt như vậy.



Tiêu Thần Hiên nhìn nhất cử nhất động của Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt bỗng thâm trầm.



Thịt thỏ cuối cùng cũng nướng chín, hắn xé một miếng đưa tới trước mặt nàng, nhìn nàng đùa cợt, trầm giọng nói:



-Bổn Vương chưa bao giờ để người phụ nữ của chính mình bị đói.



Khinh Vân Nhiễm đứng lên, lạnh lùng nói:



-Ta không phải nữ nhân của ngươi.



Tiêu Thần Hiên hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên chút khác thường, nửa cười nửa không nói:



-Phụ nữ thực sự là kỳ lạ, rõ ràng muốn, cuối cùng cũng chỉ là tâm muốn mà miệng lại nói khác thôi.



Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, thành thật biểu đạt ý nghĩ của chính mình, từ bao giờ nàng đã mất bình tĩnh, trở nên không giống chính mình.



Tiêu Thần Hiên nhanh chóng cầm miếng thịt đưa tới miệng nàng, nhìn nàng cắn từng miếng, mùi vị thơm ngon lan tỏa trong miệng. Nàng chưa từng cảm nhận mùi vị nào ngon như vậy, đột nhiên nước mắt hạnh phcus trào ra. Nàng không biết tại sao cuộc sống khổ cực như vậy mà vẫn có nhiều người sống sót, giờ khắc này nàng đột nhiên hiểu rõ tất cả.



Bởi vì còn sống mới có thể cảm nhận vui, buồn, yêu, ghét.



Bởi vì còn sống, mới có chờ mong, mới có thể theo đuổi giấc mơ, may mắn hạnh phúc.



Hai người chưa từng nói chuyện, chỉ lẳng lặng cảm nhận, chưa được bao lâu thì thịt thỏ đã hết sạch. Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt phức tạp, không cam lòng mà nói:



-Tiêu Thần Hiên, cảm ơn ngươi.



Tiêu Thần Hiên nghiêng mặt đi, đôi mắt sáng như ngọc:



-Một câu cám ơn chẳng có thành ý gì cả.



Nghe vậy, mắt Khinh Vân Nhiễm lộ ra tức giận, hỏi:



-Vậy ngươi muốn sao….



Nàng đang nói dở bỗng miệng bị chặn lại. Từ môi truyền đến cảm giác ấm áo, mang theo hơi thở ngang ngược cực nóng của hắn, hơi thở ấy bay thẳng vào mũi nàng. Hắn hôn nàng nhẹ nhàng, cái lưỡi tinh tế quấn lấy môi nàng, dần điên cuồng mà mãnh liệt, hắn khao khát nàng, khát vọng nàng, giờ khắc này hắn không còn nghi ngờ gì nữa.



Có phải khoảng ký ức hắn đánh mất có liên quan đến nàng?