Thất Ngược Khí Phi
Chương 106 : Không hẹn gặp lại
Ngày đăng: 18:25 18/04/20
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hơi nheo lại, thản nhiên nói một chữ:
-Được.
Khinh Vân Nhiễm nhất thời sửng sốt, Thượng Quan Nguyệt là người cao ngạo như vậy mà cũng đồng ý.
Tiêu Thần Hiên cúi đầu, nếu như không phải thực sự là tới bước đường cùng, quả quyết rằng hắn ta sẽ không như vậy.
Quay đầu nhìn ánh mắt khó hiểu của hắn ta khi rơi vào tình thế bắt buộc, giống như hắn đã sớm đoán được Thượng Quan Nguyệt sẽ đồng ý, nhưng vì sao lại giúp đỡ nàng? Một khắc trước hắn còn hoàn toàn không thể buông tay, không chịu để cho nàng rời đi, trong chốc lát mà đã nghĩ thông rồi sao? Tạm thời không nói chuyện này, hắn đã thông suốt, muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng, hào phóng mà thành toàn cho nàng, phải biết rằng, ở núi tuyết này, bọn họ sẽ không vượt qua được. Nàng không tài nào tưởng tượng được, nếu như hắn thông suốt từ khi bọn họ mới bắt đầu đầu quen, liệu khúc mắc hiện nay có đến mức này không?
Cho đến khi hắn mất trí nhớ mới thoáng đánh vỡ cục diện như vậy.
Cho dù hắn vẫn ngang ngược như lúc ban đầu, nhưng hành vi cử chỉ đều quan tâm chăm sóc người khác, không còn là một người máu lạnh hung tàn, như bắt đầu một con người mới.
Quá khứ của hắn bạo tàn như vậy, nghiễm nhiên vốn là một kẻ không có tim giống như dã thú….
Bỗng nhiên trên mặt băng đỏ sậm một mảng, thân thể cao thẳng, bỗng có một dòng máu uốn lượn chảy dọc theo cánh tay chàng. Lúc này Thủy Lưu chấn động, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng sợ hãi, kêu to lên, giọng nói run rẩy:
-Công tử!
Khinh Vân Nhiễm vội vàng quay đầu, thấy Thượng Quan Nguyệt bịt chặt miệng, ngăn máu tươi phun ra ngoài, ho khan vài tiếng nhẹ nhưng lại kéo dài, trong sơn động yên tĩnh có thể nghe rõ được tiếng vang.
Đôi mắt đen trống rỗng từ từ mất đi điểm nhìn, hơi thở tử vong hiện lên ở đáy mắt rồi dần khuếch tán, cuối cùng đầu vô lực cúi xuống, tay buông thõng xuống dưới đất.
Đau đớn và sợ hãi từ đáy lòng lan tới toàn thân, sống lưng cảm thấy ớn lạnh, Khinh Vân Nhiễm vội ngồi xuống, tay đỡ gương mặt lệch đi của chàng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương, nhìn thấy đôi môi trắng bệch và đôi mắt nhắm chặt của chàng, nàng không khỏi vô cùng hoảng sợ mà kêu lên:
-Thượng Quan….
Chàng không trả lời, nàng cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo xuyên thấu qua tim. Thân thể chàng lạnh ngắt, cứng đờ như một thi thể…. Nàng cắn chặt môi, vuốt ve gương mặt chàng, sau đó dùng sức lắc vai chàng, hô lớn:
-Thượng Quan Nguyệt, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi….
Đối phương vẫn như trước, không đáp lại, nước mắt của nàng lặng yên lướt qua gương mawtjlanhj như băng, mắt của nàng xuất hiện toàn màu đỏ, tất cả đều là máu của chàng. Hai mắt mờ mịt, màu đỏ ấy dần đông lại thành băng.
Hành Vân và Thủy Lưu từ cách đó không xa chạy tới, ngồi bên cạnh Thượng Quan Nguyệt, sắc mắt cũng tái nhợt như sương lạnh mùa đông, nhìn gương mặt Thượng Quan Nguyệt mà xám như tro tàn, bi thương vô cùng nhưng lại không có cách nào.
Tiêu Thần Hiên đi tới, giọng nói trầm thấp có vẻ vô cùng bực mình, đôi mắt đẹp như chứa phẫn nộ rất lớn, lạnh lùng nói:
-Nàng khóc cái gì, hắn chỉ bất tỉnh thôi, chưa chết, hắn chưa chết, chỉ là bất tỉnh thôi.
Khinh Vân Nhiễm ngơ ngác nhìn gương mặt trắng bệch của Thượng Quan Nguyệt, theo bản năng đưa tay sờ lên mũi chàng, chàng vẫn còn thở, tuy rất yếu ớt, như có như không.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên bỗng có cái nhìn phức tạp, đột nhiên quát:
-Tránh ra….
Hành Vân lạnh lùng nói:
-Ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên âm trầm, quát lạnh:
-Nếu không muốn hắn chết thì tránh ra cho Bổn Vương!
Hành Vân và Thủy Lưu đều sửng sốt, bọn họ không biết y thuật, nhưng theo công tử nhiều năm, trên đời này trừ Y tiên ra, không có người nào có thể trị liệu hàn độc trên người công tử.
Nhưng đã tới nước này chỉ còn cách tin tưởng hắn một lần, Khinh Vân Nhiễm nghe hắn nói, giống như nghe thấy tiếng nhạc từ phía chân trời.
-Ngươi có thể cứu chàng?
Tiêu Thần Hiên không đáp lời,, trong tay vận chân khí truyền vào trong cơ thể Thượng Quan Nguyệt. Mặc dù hắn không phải thầy thuốc nhưng tất cả mọi người đều hiểu, âm dương tan ra, nóng lạnh tương khắc, hắn tập Nhiệt dương thần công, nên có thể khắc chế được hàn độc…. Hắn cũng vốn chẳng phải người lương thiện, thậm chí có thể được coi là kẻ máu lạnh vô tình, đối với kẻ địch của chính mình, tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp, huống hồ người này lại là tình địch của hắn.
Nhưng hắn không muốn thấy nước mắt của nàng, mỗi cái chớp mắt của nàng khiến trái tim hắn như bị thiêu cháy, hắn không chịu đựng được sự dày vò, hành hạ này, mỗi một giọt nước mắt của nàng giống như chùy sắt đánh mạnh vào lòng hắn, khiến hắn trọng thương, huống hồ nếu Thượng Quan Nguyệt cứ như vậy mà chết, đối với hắn chẳng tốt chút nào…. Nếu thế, hắn vĩnh viễn không bao giờ có chỗ đứng trong trái tim của Vô nhi, vậy hắn càng không có cơ hội, bởi vì hắn ta chết có liên quan tới chưởng lúc nãy của hắn. Nưng lúc đó không phải hắn đánh lén, một chưởng đó đã ra tới nửa đường, tuyệt đối không thể thu lại được, nên hắn mới giảm bớt lực đạo xuống một nửa, vậy mới làm hắn ta trọng thương không thể cử động. Tiêu Thần Hiên hắn là ai, coi như muốn đấu thắng đối thủ cũng không dùng cách ti tiện đánh lén này. (Hay *bật ngón cái*)
Huống hồ, nếu không phải đường đường chính chính giao đấu, muốn gây ấn tượng tốt với Vô nhi, sau khi Thượng Quan Nguyệt bị đánh ra xa, hắn cảm thấy vô cùng không vui.
Thượng Quan Nguyệt đang lâm vào hôn mê, chàng cảm thấy có luồng chân khí nóng chạy khắp cơ thể, đang tranh chấp với hàn khí trong người. Mới lúc đầu, hai luồng chân khí tranh đấu, chàng cảm thấy đau đớn một cách khác thường, tinh thần không tự chủ mà run rẩy, đau khổ than nhẹ lên một tiếng, bỗng có một bàn tay vuốt lên mặt chàng, rất mềm mại, làm tâm chàng thoải mái. Dần dần luồng khí nóng cuồn cuộn chảy vào không ngừng, ép hàn độc xuống, cơ thể dần dần ấm áp. Chàng hơi nhíu mày, bắt nhẹ lấy cánh tay kia, lời nói tuy khẽ nhưng rất rõ ràng:
-Là Khinh nhi sao….
Khinh Vân Nhiễm nghe giọng nói của chàng, vui mừng quá mà khóc, nắm chặt lấy tay chàng.
Tiêu Thần Hiên thấy động tác của Khinh Vân Nhiễm, trên trán nổi rõ gân xanh, cắn răng lại, nư cảm nhận được hàn độc trong cơ thể chàng đã được ngăn chặn, lập tức rút tay về. Đôi mắt đen của hắn tối lại, tay bóp chặt lại, tim như bị đeo đá, nặng khủng khiếp, hít thở gần như không được, lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn.
Đôi mắt thâm u của Thượng Quan Nguyệt dần sáng trở lại, đôi môi trắng bệch có chút sắc máu. Chàng chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của nàng, tựa như nhận ra người trước mắt mình có phải ảo giác hay không, cuối cùng, khóe miệng chàng hơi cong lên, mừng rỡ nở nụ cười. Nụ cười của chàng như làm cho tuyết tan ra,vô cùng rực sáng, thoáng chốc làm băng tuyết tan chảy hết, chỉ đột nhiên ho khan một cái, chặt đứt nụ cười tươi ấy….
Khinh Vân Nhiễm bối rối nắm chặt tay chàng, dùng hết sức lực toàn thân làm cho Thượng Quan Nguyệt cảm thấy hơi đau, cái đau này làm chàng có cảm giác chân thật, rằng mình vẫn còn sống. Giọng nói của nàng hơi run rẩy:
-Chàng đừng nói gì cả!
Đột nhiên Thượng Quan Nguyệt ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lên bả vai nàng, không mở miệng nói gì. Khinh Vân Nhiễm mỉm cười, hàn độc của chàng cuối cùng cũng khống chế được rồi, bây giờ cái ôm này đúng là ấm áp không gì bằng, bất luận là mặc bao nhiêu áo dày đi chăng nữa vẫn cảm thấy ấm áp tới tận xương mình.
Hành Vân và Thủy Lưu thấy Thượng Quan Nguyệt tỉnh lại đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, nhìn mắt Tiêu Thần Hiên, cảm thấy phức tạp, ai cũng không ngờ hắn sẽ ra tay cứu giúp.
Tiêu Thần Hiên vẫn im lặng, nhưng trên người lại tỏa ra luồng khí mạnh mẽ, tựa nhue không khí xung quanh bốn phía trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo tăm tối, biến ảo hàng nghìn hàng vạn. Ai cũng không biết hắn sẽ bộc phát lúc nào?
Đột nhiên hắn nắm lấy một tay của nàng, tiện tay kéo nàng khỏi vòng tay của Thượng Quan Nguyệt, Khinh Vân Nhiễm cảm giác mình được nhấc bổng lên, không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng, quay đầu, khó hiểu trừng mắt nhìn hắn, nói:
-Người làm gì thế? Buông ta ra!
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt tối lại, mặc dù đã tạm thời ngăn chặn được hàn độc trong cơ thể nhưng nội thương trên người cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, đành phải âm thầm vận công điều trị.
Thấy Khinh Vân Nhiễm bị kéo ra, phút chốc chàng ngẩng đầu lên, đôi mắt híp lại nhìn Tiêu Thần Hiên, mặc dù sóng mắt không lay chuyển nhưng đáy mắt vẫn bắn ra luồng sáng lạnh lẽo, làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
Tiêu Thần Hiên ôm chặt nàng ở trước ngực, gân xanh trên trán nổi rõ, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo, cụp mắt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Thượng Quan Nguyệt, có thể đi rồi đấy!
Khinh Vân Nhiễm khẽ cắn môi, muốn giãy dụa thoát khỏi cái ôm của hắn, nghe thấy hắn nói cảm thấy không vui:
-Thượng Quan mới khá hơn một chút, chàng cần nghỉ ngơi một lát….
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Tiêu Thần Hiên nhăn nhó tới đáng sợ, đôi mắt như sắp phun lửa, mơ hồ làm băng tan chảy, khóe miệng nở nụ cười giễu:
-Không đi? Chẳng lẽ muốn ở chỗ này không qua nổi mùa đông, không phải nói thời gian gấp gáp sao, sao vẫn còn chần chừ thế?
Thượng Quan Nguyệt cố nén cảm giác ngứa rát trong cổ họng, không ho khan, gương mặt dần đỏ lại, nói:
-Khinh nhi, ta đã tốt hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi!
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lùng, quanh thân tỏa ra luồng khí bức người, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo làm người khác run sợ, sâu không lường được, tay ôm chặt Khinh Vân Nhiễm, đứng từ trên cao, nghiễm nhiên là một kẻ chiến thắng đang nắm phần thưởng, lộ vẻ tôn quý cao ngạo.
Mà gương mặt Thượng Quan Nguyệt tuấn tú hang theo hơi thở nho nhã, trên người cũng tỏa ra luồng khí cứng cỏi cao ngạo, khóe môi cương nghị, hơi mím lại, làm cho người khác có cảm giác không giận mà e ngại.
-Thuộc hạ đáng chết!
Tướng sĩ phía sau cũng đều quỳ xuống, tất cả kêu lên:
-Tham kiến Vương gia.
Th phất tay, nói có ý trêu chọc:
-Tất cả đứng lên đi! Trảm Đình, mấy ngày không gặp, sao ngươi già nhanh như vậy chẳng lẽ là miệt mài quá độ hay sao? (ý anh là ông Trảm Đình này tham hoan quá độ)
Lời hắn nói đều làm người ta sửng sốt, tướng sĩ phía sau đều đờ ra.
Trảm Đình là người trầm mặc ít nói, mặt lạnh như núi băng, phụ nữ thích kiểu đầu gỗ như thế này mới là lạ.
Sắc mặt Trảm Đình dần đỏ lên, môi mấp máy, kinh ngạc nhìn hắn:
-Vương gia, người đừng đùa thuộc hạ như vậy, sao người lại như mười năm trước, ít đi sự lạnh lùng hung ác, lại giống như thiếu niên hiếu thắng, y như hồi đầu vậy.
Tiêu Thần Hiên khoanh tay trước ngực mà cười, trong mắt hiện lên sự đắc ý, đùa với đầu gỗ này đúng là chán chết.
-Quên đi! Nói chuyện chính đi, những ngày gần đây Thái tử điện hạ có việc gấp gì giao cho không?
Trảm Đình không hiểu, cúi đầu, nói:
-Vương gia, Đông cung Thái tử còn chưa sinh ra, nếu là Hoàng thượng, gọi là Thái tử điện hạ thì cực kỳ không ổn.
Tiêu Thần Hiên hơi nheo mắt lại, đôi mắt hiện lên khó hiểu, Hoàng huynh đã đăng cơ rồi?
Hắn không khỏi trầm giọng hỏi:
-Hôm nay là ngày bao nhiêu, Hoàng thượng đăng cơ khi nào?
Đôi mắt Trảm Đình tối lại, trong lòng có dự cảm không tốt, vội nói:
-Năm Thiên Khải thứ mười, Hoàng thượng từ mười năm trước đã đăng cơ vi đế, Vương gia, sao người đột nhiên lại hỏi chuyện này….
Hắn đột nhiên nghĩ ra một việc, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh hẳn, trong lòng ngây ngẩn, vội vàng hỏi:
-Vậy Phụ vương thì sao?
Trảm Đình nhíu chặt mày, trầm giọng trả lời:
-Mười năm trước Thái Thượng hoàng đã băng hà.
Ngực Tiêu Thần Hiên nhu bị trúng một đòn nghiêm trọng, năm Thiên Khải thứ mười, suốt mười năm qua, sao hắn chẳng nhớ một việc gì hết?
“Tiêu Thần Hiên, tên khốn kiếp này!”
“Ngươi không nhận ra ta….”
“Tốt lắm, chuyện ngày hôm qua giữa chúng ta coi như chưa từng xảy ra.”
Đột nhiên hắn ôm lấy đầu, sợ hãi kêu lên một tiếng, trong đâu như có thiên binh vạn mã giày xéo, trái tim đau đớn như bị ngàn vạn đoa kiếm đâm chém, cả lòng quặn đau, hắn chỉ cảm thấy cả tay lẫn chân, khắp toàn thân vô cùng đau đớn, đau đớn không dứt.
Sắc mặt Trảm Đình đại biến, kinh hãi kêu lên một tiếng:
-Vương gia….
Tất cả trước mắt trở nên mờ ảo, dần dần biến mất…. Mơ hồ như có một đôi mắt sáng kiên cường hiện lên từ sâu dưới đáy lòng, hắn muốn nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, nhưng lại có những mũi tên không rõ từ đâu bay tới, hắn ngã vào bóng tối khôn cùng.
Xe ngựa chạy nhanh trên con đường hẹp. Trái tim Khinh Vân Nhiễm cũng nảy lên nảy xuống theo những cú xóc của xe ngựa, bệnh tình của Thượng Quan Nguyệt khi tốt khi xấu, vốn tưởng rằng rời khỏi núi tuyết, rời khỏi chỗ lạnh lẽo đó, bệnh tình sẽ không nặng thêm nữa. Nhưng xem ra, hôm nay chàng hôn mê thế này, nàng không cảm nhận được hơi thở của chàng, mạch tượng yếu ớt, chứng minh chàng vẫn còn sống.
Đột nhiên con ngựa hý lên một tiếng, thân xe chấn động, phu xe hét thảm lên một tiếng. Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ che miệng lại, Hành Vân và Thủy Lưu đối mặt với cục diện này, không sợ hãi cũng không hoảng hốt, kiếm cầm trong tay siết chặt lại, tùy thời cơ cũng có thể đoạt mạng người.
Một kẻ mặc đồ đen vén rèm xe lên, tránh được Hành Vân, cũng chưa rõ hắn đánh thế nào, nam tử liều lĩnh đó đã đoạt được thanh kiếm của Thủy Lưu, “choang” một tiếng, kiếm rơi xuống dưới đất.
Chỉ thấy phía sau hắn còn có mấy nam tử mặc đồ đen cầm đao kiếm vây quanh xe ngựa.
Ánh mắt Hành Vân lãnh lẽo rút thanh kiếm dài ra, cẩn thận bảo vệ Khinh Vân Nhiễm ở sau người, dặn nàng không được đi ra.
Ánh mắt Thủy Lưu cũng lạnh đi, đột nhiên hô lên:
-Mau nín thở….
Khinh Vân Nhiễm vội vàng nín thở, thuận tay bịt mũi Thượng Quan Nguyệt, chỉ thấy Thủy Lưu cầm một thứ gì đó trong tay rồi ném ra ngoài.
Một luồng khói lớn tràn ngập cuồn cuộn trong không khí, mùi khói nồng nặc….
Hành Vân thừa dịp này giơ roi ngựa lên, tuấn mã hý lên một tiếng rồi chạy vút đi.
Người ngựa phía sau đuổi theo không ngừng, lúc này Thủy Lưu đã ra ngoài xe, chặn đánh những sát thủ đuổi theo phía sau. Khinh Vân Nhiễm vô cùng hoảng sợ, không kìm được mà lo lắng cho hắn, võ công của Thủy Lưu, nếu không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, chắc chắn là một nhân vật khó chơi. Nhưng đối phương nhiều người như vậy, khả năng hắn thắng được là không cao.
Lúc này có nhóm người ngựa đổ về từ hai phía, Thủy Lưu đã bị cuốn lấy không thể thoát thân, Hành Vân điều khiển xe ngựa, Thượng Quan Nguyệt thì đang hôn mê bất tỉnh, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Chính mình không có chút võ công, hoàn toàn phải tự cứu mình. Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, nhanh chóng mở hòm thuốc ra, lấy vào cây ngân châm dài mảnh, nếu chẳng may bị bắt được, cũng có chiêu này, bọn họ khó lòng mà phòng bị.
Đột nhiên giọng Hành Vân truyền tới:
-Cô nương, người điều khiển xe ngựa đưa công tử đi trước, đối phương người đông thế mạnh, ta và Thủy Lưu chỉ có thể cầm cự trong chốc lát, mau!
Khinh Vân Nhiễm nghe thấy hắn nói vậy, khẽ cắn môi, vén màn xe lên, cầm lấy dây cương, nhìn Hành Vân nhảy xuống xe ngựa, vẽ ra một đường máu phía sau cỗ xe. Nàng dùng sức vung roi lên, tuấn mã chạy như điên vào con đường gập ghềnh trong khu rừng, cả người đều rung mạnh, dạ dày cảm giác hơi khó chịu, đối với người không thường xuyên đánh xe thì đây đúng là khảo nghiệm. Phía trước là đường lớn rồi, roi ngựa trong tay càng quất mạnh hơn.
Chỉ cần tới đường lớn, sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng ý nghĩ này còn chưa thành hiện thực thì đã có một cơn mưa mũi tên bắn lên người con ngựa, con ngựa hý lên một tiếng thê thảm, ngã lăn trên mặt đất, mà thân thể nàng theo quán tính văng về phía trước, dây cương nắm trong tay cũng bị văng sang một bên, nàng rơi mạnh xuống đất.
Toàn thân cảm thấy vô cùng đau đớn, cơ thể dường như vỡ nát, không bò nổi dậy, nàng cắn chặt răng, tay sờ vào phía trên trán, một lượng máu lớn chảy ra đầm đìa.
Đau đớn toàn thân làm cho thần trí của nàng dần dần không còn ý thúc, cảnh vật trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
-Chưa chết, chỉ bất tỉnh thôi!
Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên:
-Cẩn thận một chút, chủ nhân muốn người còn sống.
Khinh Vân Nhiễm khó khăn muốn mở mắt, nhưng thế nào cũng không làm được, từng đợt chóng mặt kéo tới, trước mắt tối sầm, sau đó rơi vào bóng tối vô hạn.