Thất Ngược Khí Phi
Chương 11 : Cố tình vu oan
Ngày đăng: 18:23 18/04/20
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên phẫn nộ chống lại con mắt bình tĩnh của nàng, tâm bỗng nhiên thấy căng thẳng, thanh âm lạnh lùng nói:
-Nghê Thường bị trúng kịch độc, nha hoàn bên người nàng nói xế chiều nàng có tới đây.
Khinh Vân Nhiễm tinh mâu híp lại, khóe miệng cười lạnh:
-Ý Vương gia là hoài nghi ta hạ độc?
Như vậy là vu oan giá họa, hắn đặc biệt đến tìm chứng cứ phạm tội của nàng.
-Cũng không phải, Vương gia ta sẽ điều tra rõ ràng!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lợi hại, hắn cười lạnh, mày không khỏi nhíu chặt, nheo mắt lại:
-Lục soát cẩn thận cho Bổn vương.
-Vâng, thưa Vương gia.
Con ngươi đen hẹp dài híp lại, nhìn thấy khóe miệng Khinh Vân Nhiễm trào phúng, trong lòng càng buồn bực, bực mình kêu lên:
-Có tìm được không?
-Hồi bẩm Vương gia, không phát hiện được gì.
Một thị vệ trả lời.
-Không có?
Tiêu Thần Hiên bỗng nhiên trầm mặt đáp lại lời thị vệ, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nói:
-Rốt cuộc là ngươi có lục soát cẩn thận hay không?
-Thuộc hạ không dám chậm trễ.
Thị vệ kinh sợ quỳ xuống.
-Tiếp tục lục soát!
Tiêu Thần Hiên lạnh giọng nói, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, nữ nhân đó lúc nào cũng bình tĩnh.
Hắn chán ghét bộ dáng vân đạm phong khinh ( coi như không có chuyện gì) của nàng, ánh mắt khinh miệt, cười lãnh đạm châm chọc, tư thế cao ngạo, hết thảy đều chướng mắt, thật đáng chết! Dám có dũng khí cười nhạo hắn, chờ hắn nắm được nhược điểm của nàng, hắn muốn xem xem nàng còn có cái thái độ đó không?
Nhấc chân đá vào lư hương bên cạnh, loảng xoảng một tiếng. Lư hương lăn mấy vòng, khoảnh khắc khi nó rơi xuống đất có một làn khói nhẹ bay ra.
Đôi mắt lạnh lẽo của hắn tỏa sự tức giần ra bốn phía, tầm mắt dừng lại, sắc mặt phẫn nộ có chút biến hóa, hắn đi tới vị trí của lư hương, ngồi xổm xuống nhìn vào trong đáy của lư hương, phìa bên trong có một cái túi nhỏ, mở túi nhỏ ra cúi đầu ngửi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng trừng lên nhìn Khinh Vân Nhiễm, tay giơ lên cái túi, lạnh giọng nói:
Khinh Vân Nhiễm cười lãnh đạm, trào phúng trong mắt càng nhiều.
-Lời này của ngươi là có ý gì?
Trong mắt Nghê Thường có chút bối rối, giả vờ trấn định nói.
-Vương phi chớ quên, túi độc dược này là lục soát phòng ngươi tìm ra.
Tiêu Thần Hiên mắt lạnh nhìn các nàng tranh chấp bỗng nhiên lên tiếng, đem vấn đề đặt lên người Khinh Vân Nhiễm.
-Hôm nay chứng cứ xác thực, Vương phi còn gì để nói?
Nghê Thường trong mắt hiện lên sự đắc ý, nhất thành giương nanh múa vuốt đứng lên.
-Ta vừa mới nói qua, Minh Hiên uyển chỉ có ta cùng Tâm nhi là hai người, thị vệ không có, người nào cũng có thể giá họa cho bọn ta, tại sao ngươi lại một mực chắc chắn túi thuốc độc này là của ta?
Khinh Vân Nhiễm bất đắc dĩ, hai người như lửa, nàng đích thực như đang nói thay trăm cái miệng.
-Ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh túi độc này không phải là của ngươi.
Nghê Thường lạnh lùng hừ một tiếng, trên miệng cười lạnh.
-Các ngươi nếu đã nhận định ta là hung thủ, ta có giải thích như thế nào thì cũng vô dụng. Các ngươi định làm gì ta, giải lên quan điều tra hay là dùng tư hình tại Vương phủ ép ta nhận tội?
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, cơ hồ như đã nhìn thấu chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp.
-Sự việc trong Vương phủ tất nhiên phải do Vương gia định đoạt, nếu đưa lên quan điều tra, việc Vương phi ghen tỵ đầu độc thị thiếp bị truyền ra ngoài chẳng phải làm cho người ta chê cười.
Nghê Thường miệng cười châm chọc.
-Ngậm miệng cho Bổn vương!
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên sự bực mình, nữ nhân cãi nhau ầm ĩ thật sự là không thể ngừng được.
Nghê Thường miệng đang cười cũng phải ngậm chặt lại.
Khinh Vân Nhiễm nhẹ mân đôi môi anh đào, nhìn chằm chằm hắn, nàng là người bị nghi ngờ nhất, mọi chứng cứ đều hướng về phía nàng, mọi người trong phủ đều biết hắn chán ghét nàng sâu đậm, nàng biết mình khó có thể thoát khỏi kiếp này.
-Người đâu?!
Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên sắc bén, ánh mắt như ngọn đuốc, lạnh giọng hạ lệnh:
-Đem Vương phi giam vào đại lao.