Thất Ngược Khí Phi
Chương 115 : Khôi phục trí nhớ
Ngày đăng: 18:25 18/04/20
Edit: TC
Gương mặt nữ tử quấn đầy băng gạc, chỉ để lộ ra một đôi mắt trắng đen rõ ràng, che giấu đau đớn khắc sâu và thê lương, cố nén đau xót trong lòng. Tiêu Thần Hiên không có bất kỳ hành động nào, chỉ kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt, giống như mất hồn.Một lúc lâu sau hắn mới quay đầu nhìn Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt tối lại, từ đôi mắt bắn ra cái nhìn làm cho người ta sợ hãi, lạnh giọng quát:
-Thượng Quan Nguyệt, ngươi đang chơi trò gì vậy?
Trong đôi mắt Thượng Quan Nguyệt xẹt qua sự sắc bén phức tạp, thản nhiên nói:
-Tiêu Thần Hiên, thật sự ngươi không nhận ra nàng sao?
Tiêu Thần Hiên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra, giọng nói bỗng trở nên mãnh liệt:
-Trên đời người giống nhau nhiều lắm, Bổn Vương đã phạm sai lầm một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Trong đầu hiện lên một khoảng ký ức đau khổ.
Thượng Quan Nguyệt liếc mắt, trong mắt hiện lên tâm trạng bất đắc dĩ, thản nhiên nói:
-Minh Nguyệt cô nương, giờ chỉ có cô nương mới chứng thật được thân phận mình, tại hạ bất lực.
Minh Nguyệt lắc đầu cười thê lương, giọng nói có chút nghẹn ngào:
-Thượng Quan công tử không nên nghĩ vậy, có thể gặp lại chàng một lần, ta đã không còn mong muốn gì nữa!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên giễu cợt sắc bén, tiếng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lùng làm người ta sợ hãi, miệng thì thào:
-Minh Nguyệt, ngươi gọi nàng là Minh Nguyệt….
Minh Nguyệt nhìn Tiêu Thần Hiên chằm chằm, mắt cụp xuống, thản nhiên:
-Tốt đẹp ngày xưa chỉ như trăng sáng rồi tắt, có lẽ, đây chỉ là một giấc mộng!
Nói xong xoay người, buồn bã rời đi. Ngực Tiêu Thần Hiên căng thẳng, sải bước nhanh, kéo lấy tay nàng ấy:
-Giờ nàng đừng đi vội, để ta nhìn nàng thật kỹ, nếu là Minh Nguyệt, sao không để lộ gương mặt thật ra?
Tay Minh Nguyệt rụt lại rất nhanh, đau đớn khổ sở trong mắt thiếu chút nữa bao phủ lấy nàng, kinh ngạc nhìn hắn, miệng mở ra, muốn nói lại thôi….
Thượng Quan Nguyệt ngẩng đầu, thấy ánh trăng mờ dần, trời tối hơn, sợ là không bao lâu nữa sẽ có mưa to, chàng chậm rãi đi tới, hạ giọng nhắc nhở:
-Nhị vị, đây cũng không phải là chỗ để nói chuyện, mời Hiên Vương và Minh Nguyệt cô nương vào phòng.
Nghe tiếng, Tiêu Thần Hiên quay đầu, đôi mắt đen híp lại, suy nghĩ trong chốc lát, trầm giọng nói:
-Cũng tốt.
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, nhìn Minh Nguyệt, hạ giọng:
-Minh Nguyệt cô nương, cơ hội như vậy người khác không thể cầu, chắc cô nương cũng không muốn tiếc nuối mà rời đi chứ.
Người Minh Nguyệt run lên, trong lòng bỗng cảm thấy không muốn, nhìn Thượng Quan Nguyệt một cái rồi gật đầu.
Thượng Quan Nguyệt đưa hai người vào trong phòng, mỉm cười, thản nhiên nói:
-Hai người lâu rồi không gặp, tạ hạ sẽ không quấy rầy hai vị, xin cáo từ!
Nói xong liền đi ra ngoài không gây ra một tiếng động, để lại không gian cho hai người, đôi mắt sáng nhưng lạnh nhìn vầng trăng trên trời, thở dài một lúc…. Đã đến lúc chấm dứt lời nói dối của hắn rồi.
Bên trong phòng, hai người im lặng hồi lâu, vẫn chưa ai nói gì.
Minh Nguyệt dịu dàng mở miệng, hỏi:
-Trăng sáng vô giá, núi cao có tình, đường xa khó tìm, tương tư khó khăn, dù người không tới, trái tim hướng về. Hiên, chàng còn nhớ rõ những câu này không?
Ngực Tiêu Thần Hiên chấn động, trầm giọng nói:
-Đương nhiên nhớ rõ.
Đây là những câu mà hắn đã nói với nàng, sao hắn có thể quên được?
Nhưng mặt nàng quấn đầy băng, hắn không nhìn được vẻ mặt nàng. Tiêu Thần Hiên nở nụ cười khổ, trong lòng rối như tơ vò, rất phức tạp.
-Minh Nguyệt, là nàng thật rồi, thật sự nàng không chết, vậy người mặc xiêm y của nàng, gương mặt không thấy rõ là ai?
Trong mắt Minh Nguyệt hiện lên đau lòng, nói:
-Đó là tỳ nữ thân cận của thiếp!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lóe lên, tay từ từ nắm chặt, trầm giọng hỏi:
-Nàng đã trốn thoát, vậy sao không tới tìm ta?
Trong mắt Minh Nguyệt mơ hồ hiện lên ánh lệ, mấp máy môi, hơi thở trầm xuống. Hồi lâu, nàng chậm rãi vươn tay ra, tháo khăn che mặt, chậm rãi gỡ băng gạc xuống. Đôi mắt thâm u của Tiêu Thần Hiên đột nhiên co lại, vô cùng kinh ngạc.
Hắn tới gần làm nàng hoảng hốt, sợ hãi không thôi, người không chịu được mà run rẩy.
Cơn ác mộng trong trí nhớ đột nhiên thức tỉnh. Hắn bước tới gần nàng, trong tay cầm chén thuốc, bất luận nàng cầu xin như thế nào, hắn cũng không buông tha nàng, buông tha đứa con của nàng.
Bụng đau quá, nàng co quắp trên mặt đất, đau đớn như bị lăng trì truyền khắp thần kinh nàng.
Tiêu Thần Hiên nhìn Khinh Vân Nhiễm lạnh run, đau lòng không tưởng nổi.
-Nhiễm nhi….
Ánh mắt sợ hãi của nàng như một lưỡi sao sắc nhọn đâm mạnh vào hắn, vết thương không ngừng chảy máu, tay cứng đờ giữa không trung rụt lại rất nhanh.
Thượng Quan Nguyệt thấy thế liền dùng sức đẩy Tiêu Thần Hiên, vọt tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm, cầm tay nàng, dịu dàng trấn an:
-Nhiễm nhi, đừng sợ, nàng nhìn rõ xem ta là ai, ta là Thượng Quan Nguyệt này.
Thượng Quan Nguyệt xuất hiện giống như một cành cây cứu mạng. Mắt Khinh Vân Nhiễm lóe lên, không để ý nhào tới lòng chàng, khóc kêu lên:
-Đừng để ta ở đây, dẫn ta đi….
Thượng Quan Nguyệt ôm chặt lấy nàng, vuốt ve mái tóc nàng, đôi mắt hiện lên đầy đau lòng, hạ giọng an ủi:
-Được, chúng ta lập tức rời đi.
Tiêu Thần Hiên đứng chắn trước mặt họ, phẫn nộ hét lớn:
-Không được.
Nhìn Khinh Vân Nhiễm bài xích hắn đến gần, ánh mắt hắn vô cùng đau đớn, nhưng lại không thể chạm vào nàng, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?
Lúc này tất cả quãng thời gian ấm áp, ngọt ngào của họ đều đã bị quên lãng.
Đôi mắt trong nhưng lạnh lùng bỗng hiện lên sự nghiêm khắc, lạnh giọng quát:
-Hiên Vương, sao giờ này ngươi còn muốn vướng vào mà không dứt ra.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối tăm làm cho người ta sợ hãi, phẫn nộ quát:
-Thượng Quan Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì mà đưa nàng đi.
Thượng Quan Nguyệt liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái, giọng nói lạnh lùng:
-Tiêu Thần Hiên, nếu thật sự ngươi yêu nàng sẽ không làm nàng kích động tới mức không thể chịu đựng được.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên dần trở nên vặn vẹo, kêu lên:
-Ta sẽ không làm nàng tổn thương nữa….
Mắt Thượng Quan Nguyệt tối đi, lãnh đạm nói:
-Sự tồn tại của ngươi đối với nàng mà nói chính là một sự thương tổn.
Tiêu Thần Hiên bóp chặt hai đấm, khàn khàn hô:
-Chẳng lẽ chuyện một người đã làm sai, bất luận có hối hận, sửa chữa, đền bù thế nào cũng không được tha thứ, có phải cả đời sẽ phải gánh tội lỗi này không….
Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nói:
-Là ngươi sai, cùng một lúc yêu hai người phụ nữ.
Tiêu Thần Hiên vươn tay, lớn tiếng kêu lên:
-Nhiễm nhi, nàng ngẩng đầu nhìn ta, nhìn ta một chút có được không….
Trong đầu Khinh Vân Nhiễm chỉ nghe thấy những tiếng vù vù, nàng quá đau khổ. Tựa như tất cả mọi nỗi đau khổ trong quá khứ đều tập hợp vào giờ phút này, đột nhiên nàng tránh khỏi Thượng Quan Nguyệt, hai tay bị chặt lỗ tai, thét lớn một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã mưa to tầm tã. Bóng đêm tăm tối, trời mưa mang theo tiếng gió thổi vù vù. Tiếng mưa rơi rả rích xuống mặt đất, bắn tung tóe thành những bọt nước. Khinh Vân Nhiễm không quay đầu lại chạy thẳng vào trong mưa, cho dù nước mưa rơi không ngừng lên đầu nàng, nàng vẫn không ngừng chạy về phía trước, trong đầu liên tục xuất hiện những hình ảnh khác nhau. Nàng hận người kia, hận hắn, nói tha thứ cho hắn, chỉ là giả, lòng nàng chưa từng tha thứ cho hắn.
Nhưng sao trái tim lại đau đớn đến vậy, nàng không rõ, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
Đột nhiên có một người ấm áp xuyên qua màn mưa ôm chặt nàng vào trong lòng. Chàng vỗ nhẹ lưng nàng, tựa như đối với trân bảo, dịu dàng an ủi:
-Được rồi, không sao nữa rồi, Khinh nhi, Khinh nhi….
Tên của nàng được chàng gọi lặp đi lặp lại. Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn nam tử trước mặt, bỗng nhiên khóc lớn:
-Thượng Quan, sao huynh đối với muội tốt như vậy?
Song bóng người từ cách đó không xa như bị hóa đá, ánh mắt cô độc hiện lên đau đớn, hai chân vô cùng nặng nề, không cất bước nổi.
Mà nữ tử che mặt sau lưng hắn không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy người nàng khẽ run lên, có thể thấy rõ sự bi thương của nàng.