Thất Ngược Khí Phi

Chương 119 : Đả kích chí mạng

Ngày đăng: 18:26 18/04/20


Thái hậu cười ôn hòa, sau đó thoáng liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ mặc cung trang màu đỏ, chợt hỏi:



-Hoàng hậu, có người con dâu như vậy, con có hài lòng không?



Khinh Vân Nhiễm hơi ngạc nhiên, quả thật người phụ nữ ấy là Hoàng hậu.



Ánh mắt Hoàng hậu phức tạp nhìn Khinh Vân Nhiễm, trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén ấy liền thu lại, phút chốc nở nụ cười ân cần:



-Thần thiếp thấy đứa nhỏ này cũng bình thường, cái nhìn của Nguyệt nhi chắc cũng không đến nỗi tệ như vậy, cuối cùng chuyện này cũng xin mẫu hậu định đoạt.



Thái hậu cười nhẹ:



-Nguyệt nhi số lớn, không phải con cũng không biết, chuyện mà nó đã quyết định, ngay cả hoàng tổ mẫu là ta cũng không quản được, nhưng nhìn đứa nhỏ này, ta thích.



Hoàng hậu cười:



-Nguyệt nhi làm việc vốn có chút điên cuồng, nhưng mẫu hậu nói nó còn nghe!



Nói xong mấy vị Quý phi cũng cười phụ họa theo.



Thái hậu vuốt mặt, không nói gì, nhìn Khinh Vân Nhiễm, cười vẫy vẫy tay, ý bảo Khinh Vân Nhiễm tới ngồi bên cạnh bà. Khinh Vân Nhiễm mặc dù không quen như vậy nhưng không dám vô lễ.



Hoàng hậu và mấy vị phi tần cáo lui trước, để cho Thái hậu và nàng ngồi trò chuyện với nhau, có lẽ là lâu rồi không có ai trò chuyện cùng mình nên Thái hậu nói không ngừng, thao thao bất tuyệt. Có lẽ nửa đời cô đơn cũng không thể kể hết. Khinh Vân Nhiễm nghiêm túc lắng nghe, nhìn như cả đời được hưởng vinh hoa phú quý, kỳ thực cũng đã hy sinh không ít.



Đột nhiên Thái hậu nhíu chặt mày, vẻ mặt rất đau khổ, Khinh Vân Nhiễm liền nhíu mày, cả kinh kêu lên:



-Thái hậu, người làm sao vậy?



Ma ma bên cạnh nhìn thấy thế vội vàng ró một chén trà đưa cho bà. Thái hậu chậm rãi mở mắt, mày vẫn nhíu như trước, sau khi uống trà tựa hồ giãn ra đôi chút, lắc đầu nói:



-Người già, cơ thể cũng không dùng được nữa rồi.



Khinh Vân Nhiễm mỉm cười, dịu dàng nói:



-Thái hậu ngàn tuổi, người đừng nói như vậy, người được Phật tổ ban phúc có thể sống lâu trăm tuổi.



Vừa nói vừa bắt lên mạch cổ tay Thái hậu. Nhưng kết quả chẩn đoán lại làm nàng hết sức kinh ngạc, bà trúng độc rồi, hơn nữa đây là loại độc phát tác từ từ, là ai đã hạ độc bà?



Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, đồ ăn, nước uống đều được kiểm tra kỹ càng, muốn hại Thái hậu mà dễ vậy sao, kẻ hạ độc nhất định người là thân tín bên cạnh bà.



Đàn hương chính xác có tác dụng khiến người ta đau đầu, tim đập nhanh hơn, nhưng cũng không phải độc dược, những nếu Đàn hương này kết hợp với một loại thảo dược khác sẽ hình thành chất độc phát tán chậm. Nàng nhìn ma ma bên cạnh, suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt bình tĩnh hỏi:



-Thái hậu, có phải ngày thường người thường hay choáng váng, đau đầu, vô lực, bất ngủ, mơ nhiều, thỉnh thoảng còn hôn mê, phải không ạ? Trên người còn nổi những nốt ban màu đen nữa.



Đột nhiên đôi mắt Thái hậu sáng lên, thản nhiên hỏi:



-Nhược Minh sao thế? Chẳng lẽ ngươi biết y thuật?



Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ:



-Dân nữ cũng biết được chút ít ạ.



Thái hậu thoáng liếc mắt nhìn vị ma ma ở bên cạnh, bà ấy lập tức hiểu ý, trả lời thay Thái hậu:



-Bệnh trạng mà cô nương nói, từ sau khi tiên Hoàng băng hà đã có rồi, tới bây giờ cũng đã được hơn hai mươi năm, ngự y cũng đã từng chẩn đoán, đây cũng không phải bệnh nặng gì, mà là do đau lòng quá độ, phương pháp trị liệu là để Thái hậu thoải mái thư thái, vốn đã tốt lên rất nhiều, nhưng chẳng biết vì sao từ tháng tám năm ngoai, triệu chứng này đột nhiên tăng lên, bệnh trạng cũng trở nên nặng hơn, khi tốt khi xấu.




Trong phòng có hai người đang ôm nhau. Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nguyệt, trịnh trọng nói:



-Nguyệt, ta thích chàng, nhưng cũng chưa yêu tới mức sâu đậm như vậy, nên hãy chờ ta, có được không?



Cả người Thượng Quan Nguyệt ngẩn ra, trái tim rối bời làm chàng nhíu mày lại, một lúc lâu mới nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, hạ giọng:



-Khinh nhi, không cần yêu ta cũng được, như bây giờ đã tốt lắm rồi, thật đó….



Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, khó hiểu nói:



-Tại sao?



Thượng Quan Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tiếng nói khàn khàn vang lên:



-Đừng nói gì cả….



Chàng nâng mặt nàng lên, có thể nhìn rõ đôi mắt long lanh, đáy lòng bỗng có cảm giác khác thường, chua xót, không phải, là đau lòng mới đúng. Là người kiên cường đến mấy cũng sẽ thấy đau đớn! Rõ ràng nàng cảm nhận được nam nhân này thật sự rất yêu nàng. Ngón tay chàng luồn qua mái tóc nàng, cảm giác ấy khiến nàng nhớ tới ban ngày, chàng vì nàng mà chải tóc. Nam nhân chải tóc ấy sắp làm bạn nửa đời còn lại với nàng, tim bỗng nhiên nhói đau, đáy lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, càng ngày càng cháy lớn, không cách nào dập tắt. Nàng hít sâu, cố lấy dũng khí cầm chặt lấy tay chàng, nhỏ giọng nói:



-Nguyệt, sau khi thành thân, chúng ta thành phu thê thật sự đi!



Giọng nói êm ái vang lên bên tai Thượng Quan Nguyệt. Lý trí của chàng hoàn toàn mất đi khống chế…. Ngón tay mảnh khảnh của Khinh Vân Nhiễm khẽ vuốt lên gương mặt chàng, sau đó lướt qua mái tóc dày của chàng, rồi đến hàng mi, trong mắt như có nước rơi xuống.



-Nguyệt, chàng….



Hôn, nụ hôn của chàng tuy mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng, đầu lưỡi khiêu khích trong miệng nàng, khiến nàng hơi run sợ. Dần dần nàng cũng bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình ấy, hôn lại chàng, cái lưỡi thơm mát quấn lấy lưỡi chàng, hút lấy nhau. Chàng cảm nhận được hương vị ngọt ngào, trong lòng vô cùng vui vẻ, nụ hôn dịu dàng ấy thật lấu, tinh tế, tựa như một cái lưới lớn tóm gọn nàng vào trong, tựa như muốn khảm sâu cơ thể nàng vào tận xương tủy của mình.



Hai người đều tập trung vào việc hôn nhau, như muốn dung hợp cùng một chỗ, vướng vào nhau tới già, đến chết không thôi!



Trên nóc nhà, đầu óc Tiêu Thần Hiên trống rỗng, máu toàn thân như ngừng chảy trong nháy mắt. Phút chốc mắt hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm vào trong phòng, trên giường là hai người đang ôm chặt lấy nhau mà hôn, cả người cứng đờ lùi vội vã về phía sau, mãi cho tới khi hắn giẫm vào một lát ngói vỡ.



Tiếng vang lớn làm hắn đột nhiên bừng tỉnh, hắn không ngừng lắc đầu, đồng tử co lại, hắn không muốn tin cảnh lúc nãy mà hắn thấy là sự thật! Lần đầu tiên hắn biết, chỉ một câu nói đơn giản cũng có thể ném người ta xuống mười tám tầng địa ngục. Hai người đang đắm chìm trong cử chỉ thân mật hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của hắn, hắn nở nụ cười điên cuồng, hắn điên rồi, dùng khinh công bay không ngừng, đấm đá loạn xạ! Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, mãi cho đến khi gió lạnh quất vào mặt, hắn cảm giác được sự lạnh lẽo tới thấu xương, lúc này mới giật mình, không biết tự khi nào, nước mắt của hắn đã đầm đìa khắp gương mặt. Cổ họng như bị một con dao đâm thủng, trái tim như bị một mũi tên sắc bén cắm xuyên qua…. Mỗi một hơi thở đều đau đớn tới vậy, giống như cơn lũ đổ về, chua xót đau đớn làm người ta muốn nôn….



Tại sao biết rõ mình không thể chiếm được còn liều mạng đi đoạt, chém giết? Để đến cuối cùng, người có kết cục thê lương cũng chỉ là hắn.



Tại sao rõ ràng đã rời xa nàng, nhưng giọng nói của nàng vẫn vang lên rõ bên tai hắn? Hắn nhắm mắt lại, nổi điên bịt chặt hai tai, muốn thoát khỏi giọng nói làm cho hắn đau khổ, nhưng cảnh họ thân mật với nhau vẫn hiện rõ, làm hắn tuyệt vọng như đang ở trong địa ngục.



Một vết máu đỏ tươi chảy ra từ miệng hắn, chậm rãi chảy xuống, mà máu càng lộ rõ vẻ trống rỗng của hắn, giống như trái tim đã chết mà thân xác còn sống sờ sờ. Hắn đang ở trong khu rừng trống trải, ngửa mặt lên trời hét to, cuối cùng bóng người cao lớn ngã xuống. Hắn ôm lấy đầu, đau như muốn vỡ ra, điên cuồng đập vào mặt đất, đấm không ngừng, không nghỉ, trên trán chảy ra một dòng máu chảy theo má xuống dưới đất. Hắn không dám dừng, cũng không thể dừng….



Vì chỉ cần dừng lại, trong đầu hắn sẽ hiện ra hình ảnh hai người họ hôn nhau.



Tiếng gió vù vù bên tai, giọng nói ấy bỗng biến thành tiếng cười nhạo điên cuồng, giống như một cây kim vừa cứng vừa nhọn đâm phập vào đầu hắn, hắn càng muốn thoát, lại càng bị cảm giác đau đớn khó tả thành lời làm cho không thể động đậy.



Mới rồi, sao hắn lại muốn chạy trốn?



Tại sao không chạy vào, lớn tiếng hỏi nàng? Đúng vậy! Hắn sợ, sợ nàng dùng ánh mắt căm ghét để nhìn mình, càng sợ việc nàng nói với hắn, nàng chưa từng yêu hắn, tất cả chỉ có hắn đơn phương tình nguyện mà thôi. Nàng yêu Thượng Quan Nguyệt, người nàng yêu, cũng chỉ có Thượng Quan Nguyệt mà thôi! Hắn không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng hành động thân mật ấy của họ, hắn liều mạng tự nói với chính mình, không thể tổn thương nàng, tuyệt không thể tổn thương nàng!



Nhưng nếu tiếp tục nhìn, hắn chịu không nổi, hắn sẽ bị bức tới phát điên, nên hắn chỉ còn cách chạy trốn! Hắn đối với nàng thật tốt, sủng ái nàng, cố gắng bù đắp cho nàng. Nhưng bất luận hắn làm gì đều không thể lấy lại lòng nàng, cuối cùng vẫn mất đi nàng, nàng sẽ không bao giờ trở về bên cạnh hắn. Rời khỏi nàng mấy ngày, hắn như một xác chết, để cho đau khổ ăn mòn linh hồn mình, nỗi đau ấy thấm vào tận xương tủy, khiến cho mong nhớ điên cuồng trở thành nghiện…. Nàng trở thành nỗi đau đớn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn, là vết sẹo khắc cốt ghi tâm, như đóng một dấu thật sâu khắc vào lòng hắn, khiến hắn cả đời này không thể quên.



Tiêu Thần Hiên cúi đầu, nét mặt hiện lên vết máu loang lổ, gương mặt tuấn mỹ vì trái tim giãy dụa mà trở nên vặn vẹo, nắm chặt tay, khớp xương trở nên trắng bệch, có phủ nhận, có che giấu đến thế nào cùng vô dụng! Tình yêu với nàng đã khắc sâu vào hắn. Thậm chí hắn còn muốn khảm sâu nàng vào trong cơ thể mình, muốn khảm nàng vào xương cốt, hòa chung một dòng máu, vĩnh viễn chẳng tách rời, nhưng dù có yêu đến thế thì sao, có thể thay đổi được cái gì?



Đột nhiên lúc ấy hắn bỗng hiểu rõ, hiểu rằng mình sớm đã không còn tư cách có được nàng, từ cái khắc hắn giết con nàng, từ cái khắc nàng khôi phục trí nhớ cũng đã hoàn toàn mất rồi! Tất cả đều là lỗi của hắn, là hắn làm chuyện không thể nào cứu vãn, là hắn tàn nhẫn, mới khiến nàng trở nên tuyệt tình như vậy, là hắn! Chính tay hắn đã đẩy nàng vào lòng Thượng Quan Nguyệt. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không phải chính tai nghe được họ thổ lộ những ý nghĩ yêu thương với nhau, trong lòng hắn vẫn một mực ảo tưởng, Nhiễm nhi vốn là yêu hắn, mới vừa rồi giọng nói của nàng chỉ là ảo giác, không phải sự thật, tất cả những thứ mà hắn vừa thấy đều là ảo giác! Đây như là một cơn ác mộng, chờ tới bình minh, hắn sẽ tỉnh lại, nhưng nếu chỉ là giấc mơ, sao hắn lại cảm nhận được đau đớn đến thế? Hắn khẽ nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên nụ cười mê người của Khinh Vân Nhiễm, má lúm đồng tiền đáng yêu của nàng, nưng sau đó nàng dứt khoát, tuyệt tình rời đi, gương mặt lạnh lùng hiện rõ trong lòng hắn, nàng dịu dàng hôn lên môi Thượng Quan Nguyệt, hình ảnh ấy lại hiện ra, cổ họng bỗng cảm thấy tanh tanh, không thể nhịn mà phụt ra máu tươi. Hắn ôm chặt ngực mình, không cách nào thở được, hình như ở một nơi nào đó phát ra tiếng rên rỉ thê lương. Nếu Thượng Quan Nguyệt có thể xoa dịu lòng nàng, nếu như Thượng Quan Nguyệt có thể mang lại hạnh phúc cho nàng, có phải hắn nên đứng từ xa, lẳng lặng nhìn nàng, vì thấy nàng hạnh phúc mà cảm thấy vui sướng?



Nhưng sao khi hắn nghĩ đến việc ấy, ngực lại đau đớn kinh khủng? Đau đớn làm hắn không thể chịu đựng được, đau tới mức khiến hắn hận sao mình không chết luôn đi? Hắn chậm rãi bò lên mặt đất, đôi mắt trở nên ảm đạm tuyệt vọng, lảo đảo bước đi về phía trước, thất hồn lạc phách rời đi.