Thất Ngược Khí Phi

Chương 14 : Roi đánh tàn nhẫn

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Trong nháy mắt, vài thị vệ võ công cao cường tay cầm kiếm đặt trên cổ Tâm nhi, nàng ta chậm rãi kèm Khinh Vân Nhiễm, con ngươi đen như băng kinh ngạc nhìn nàng, khóe miệng mỉm cười lãnh đạm:

-Nô tỳ làm việc không tốt việc Vương phi nhờ vả, nô tỳ xin đi trước…



Ánh mắt Tiêu Thần Hiên âm trầm sắc bén, sắc mặt đột biến, lập tức lạnh giọng kêu lên:



-Kiềm trụ ả, không cho ả cắn lưỡi tự vẫn.



Tiếng nói vừa dứt, cuối cùng cũng chậm một bước, Tâm nhi đã…



Khinh Vân Nhiễm trừng lớn hai mắt, nhìn khóe miệng Tâm nhi tràn ra máu tươi, tâm lý có cảm giác bị đánh mạnh, đến tột cùng là hận chuyện gì mà tới mức Tâm nhi thà chết cũng muốn hãm hại nàng.



Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi tiêu sái xuống bậc, nhìn Khinh Vân Nhiễm hai tròng mắt trợn to, khóe miệng cười châm chọc, nâng mặt nàng lên, lạnh lùng nói:



-Thật đúng là một nha đầu trung thành.



Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm xanh trong như nước suối, miệng mấp máy nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, mắt nhìn hắn đầy chán ghét.



Con ngươi Tiêu Thần Hiên có chút mị, tâm cơ của phụ nữ khó lòng phòng bị, hắn giải huyệt đạo của nàng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn:



-Ngươi không cần phải gấp gáp giải thích, Bổn vương không có ý định giết ngươi.



Khinh Vân Nhiễm cảm giác được yết hầu khô khốc, trong mắt hiện lên sự khinh thường, trái tim băng giá lạnh lùng nói:



-Ta không muốn giải thích, Vương gia nếu tin tưởng lời tâm nhi nói thì có giải thích nhiều lần cũng sẽ bị Vương gia cho rằng đó là nói dối.



-Người đâu?!



Tiêu Thần Hiên lạnh băng kêu lên, dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt đó nhìn hắn, phụ nữ không được giáo huấn tốt này sớm muộn cũng trèo lên đầu hắn ngồi.



-Vương gia có gì phân phó?



Một thị vệ bước đên trước người Tiêu Thần Hiên, quỳ xuống nói.



-Cầm roi lại đây!



Ánh mắt Tiêu Thần Hiên dần dần tụ lại một luồng âm trầm, từ khóe miệng tỏa ra một khí tức lạnh lẽo.



-Ngươi không thể…



Khinh Vân Nhiễm giật mình, hắn muốn cầm roi đánh nàng.



-Vương gia!



Thị vệ cung kính mang theo roi đến, thương xót liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm nhiễm một cái, trong đại lao đã chuẩn bị đủ các loại, các dạng hình cụ.



-Không!



Khinh Vân Nhiễm sợ hãi lùi về phía sau vài bước, trong mắt nổi lên hận ý.



-Ngươi đây là dùng tư hình bừa bãi, ngươi chỉ nhất thời muốn hành hạ ta, ta không phục!


Vương gia đối với nàng vẫn còn sủng ái, nàng chỉ bất quá bị người hãm hại không cẩn thận xông vào Minh Nguyệt lâu, bị đuổi vào lãnh cung, nàng không phục! Nhất định nàng phải mượn hài từ để được Vương gia sủng ái.



Tiêu Thần Hiên có chút nhíu mày, miệng cười lạnh, thản nhiên nói:



-Lại đây.



Tử Tuyết vẻ mặt thẹn thùng đi đến, trong mắt nhu tình như nước, đột nhiên nghĩ Vương gia có phải hoài nghi hài tử không phải của hắn, vội vàng giải thích:



-Vương gia, Tử Tuyết xin lấy tính mạng ra cam đoan, đứa con trong bụng thiếp tuyệt đối là cốt nhục của Vương gia.



Tiêu Thần Hiên đối với lời nàng nói ra không quan tâm, khóe miệng cười đầy ý vị, bàn tay to ôn nhu xoa bụng nàng:



-Tử Tuyết, ngươi theo Bổn vương bao lâu rồi?



-Hồi bẩm vương gia, đã nửa năm rồi ạ!



Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Tuyết hiienj lên một chút hy vọng xa vời nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, tâm nhất thời lạnh lẽo.



-Vậy tính tình bổn vương hẳn ngươi rất rõ ràng?!



Trong mắt Tiêu Thần Hiên lóe ra tia sáng lạnh như băng, kiềm trụ cằm nàng chặt chẽ.



-Vương gia, van cầu ngài cho thiếp sinh hạ hài tử.



Tử Tuyết sắc mặt cứng đờ hoảng sợ quỳ xuống, không ngừng dập đầu, trên trán một mảng xanh tím cũng không dừng.



-Tử Tuyết, Bổn vương sủng ngươi không phải dung túng để ngươi ngỗ nghịch Bổn vương, ngươi không xứng sinh ra con của Bổn vương.



Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ bạo tàn, dùng lời nói tàn nhẫn như băng đả thương người:



-Ngô quản gia, ngươi lấy thuốc phá thai lại đây, nhìn nàng uống xong, nếu nàng không uống dùng biện pháp mạnh bắt nàng uống.



Nghe vậy Tử Tuyết phủ phục đứng lên, ôm lấy chân Tiêu Thần Hiên, đau khổ cầu khẩn:



-Vương gia khai ân! Vương gia, van cầu ngài, thiếp theo ngài lâu như vậy, không được bỏ hài tử!



-Lần trước ngươi xông vào Minh Nguyệt Lâu, Bổn vương đã niệm tình ngày xưa, tha cho ngươi một mạng, ngươi cũng không biết hối cải, giấu diếm tâm cơ cố ý có hài tử, ngươi cho rằng Bổn vương có thể giữ lại ngươi?



Thanh âm của Tiêu Thần Hiên lạnh như băng không có chút độ ấm.



-Vương gia, không được! Đó là cốt nhục của người, vốn là con của người!



Hai tròng mắt Tử Tuyết trừng lớn, nghe ra ý tứ của hắn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Vương gia đối với phụ nữ, hủy dung phá tương lai thì không nói, còn độc ác đưa đi làm quân kỹ ( kỹ nữ trong quân đội), trọn đời không được sống yên.



-Kéo ra ngoài!



Tiêu Thần Hiên chán ghét đá văng Tử Tuyết ra ngoài, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn sắc bén.