Thất Ngược Khí Phi

Chương 26 : Quyết không hối hận

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Cả người Tiêu Thần Hiên tỏa ra luồng khí lạnh lẽo đến mức chết người, ống tay áo sớm đã nhuộm đầy máu, bước đi của hắn vội vàng rối loạn, sắc mặt âm trầm đi tới Phù Dung lâu.

Nhã Phù đang ngủ trên nhuyễn tháp, nha hoàn Xuân nhi bối rối mở của tiến vào bẩm báo, nàng bất ngờ tỉnh dậy, mở mắt ngái ngủ, ngón tay ngọc vén tóc mai, Xuân nhi nhanh nhảu đỡ nàng dậy, trang điểm một hồi, thướt tha đứng tại cửa, đôi mắt đẹp nhìn xa xa, dần dần thấy một thân ảnh cao lớn, khoe một vẽ ra một đường cung tuyệt đẹp đến say lòng người.



Xuân nhi cúi đầu đứng ở phía sau Nhã Phù, đáy lòng vui vẻ thay cho chủ tử, gần đây Vương gia thường lui tới Phù Dung lâu, ngẫu nhiên sẽ qua đêm tại đây, xem ra lúc mà Vương gia độc sủng chủ tử sắp đến rồi.



Hắn gần trong gang tấc nhưng vẻ mặt lại lạnh ngưng như một người đang ở xa ngoài mười nghìn dặm.



Nhã phù cười lãnh đạm cười, đôi môi có chút tái nhợt, đôi mi thanh tú nhẹ nhíu lại, cúi người nghênh đón:



-Nhã Phù tham kiến Vương gia…



Lời còn chưa dứt, nhìn thấy tay hắn chảy máu, khuôn mặt đang cười mất đi nguyên bản, giật mình chớp mắt một cái, môi phấn khẽ run:



-Vương gia, người bị làm sao vậy?



Tiêu Thần Hiên thản nhiên đáp lại:



-Không có chuyện gì đáng ngại.



Nhã Phù trong lòng hoảng hốt vội vàng sai Xuân nhi lấy hòm thuốc, Xuân nhi khom người nhanh chóng chạy vào.



Tiêu Thần Hiên bước đi vào thính đường, Nhã Phù theo sát sau đó, hắn mặt lạnh ngồi xuống, con ngươi đen mị hoặc, đôi môi mím chặt như thể kìm nén tức giận.



Nhã Phù cắn đôi môi mọng đỏ, vén ống tay áo hắn lên, nhìn thấy vết thương khắc sâu vào xương cốt làm cho nàng thở hắt ra một hơi.



Xuân nhi mang hòm thuốc đặt trên bàn, mở ra:



-Chủ tử.



Nhã Phù khẽ run mi mắt, mất đi tỉnh táo, đầu ngón tay lướt qua các bình thuốc, cuối cùng lấy ra một bình bằng bạch ngọc, mở ra, đem thuốc bột rắc lên trên tay hắn, nhanh nhẹn dùng băng gạc băng bó cẩn thận.



Sau khi làm xong, trong phòng yên tĩnh không có một tiếng động, trong một khoảng thời gian ngắn không khí như ngưng trệ.



Nhã Phù nhìn Tiêu Thần Hiên, hắn ngồi ở ghế không nói một lời nào, khuôn mặt tuấn tú đầy âm hàn, nhẹ giọng nói:



-Vương gia trong lòng có chuyện gì phiền muộn vậy?



-Nhã Phù, Bổn vương muốn ngươi giả bộ ngu, phụ nữ thông minh đôi khi làm tâm của nam nhân sinh ra chán ghét.



Con mắt Tiêu Thần hiên híp lại, nâng cằm nàng lên, lạnh lùng nói:



-Dò xét tâm tư Bổn vương chỉ làm ngươi chết nhanh hơn.



-Vương gia quá cố chấp rồi, không phải tất cả các nữ nhân đều như Vương gia nghĩ, tất cả đều dối trá, nông cạn và là người độc ác.


-Không còn sớm nữa, ta xin cáo từ.



Duẫn Mặc Băng thấp giọng nói, xoay người, đặt trên bàn tròn vài thang thuốc, chuẩn bị đi ra ngoài.



-Duẫn đại phu, ngài về nhanh vậy sao?



Khuôn mặt tròn trịa của Tú Nhi hiện lên chút mất mát.



-Nơi này dù sao cũng là chỗ ở của Vương phi, mà trời cũng đã tối, nên không tiện ở lại lâu.



Duẫn Mặc Băng nháy mắt mấy cái, mỉm cười:



- Tú Nhi cô nương, nếu không chê, có thể ghé thăm y quán của tại hạ bất cứ lúc nào.



Tú Nhi xấu hổ gật đầu, Khinh Vân Nhiễm đột nhiên kêu lên:



- Mặc Băng, chờ một chút!



Duẫn Mặc Băng dừng chân, quay đầu lại hỏi, Khinh Vân Nhiễm khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng nói:



-Ta có chuyện muốn nhờ huynh! Chuyện ta mang thai, xin huynh giữ kín hộ ta.



Nghe vậy, Duẫn Mặc Băng gật đầu:



-Muội yên tâm! Ta sẽ không nhắc tới chuyện này trước mặt Thần Hiên.



-Ta tin huynh.



Khinh Vân Nhiễm như trút được gánh nặng, quay sang nhìn Tú nhi:



-Tú Nhi, còn không mau tiễn Duẫn công tử ra về?!



Duẫn Mặc Băng thản nhiên nói:



-Không cần, đường đi nước bước trong Hiên Vương phủ, ta rất rõ! Xin cáo từ.



Tú Nhi vừa định bước đi liền thu chân về, nhìn thân ảnh hắn dần đi xa, lén thở dài một hơi. Quay đầu, khuôn mặt nghiêm trọng nhìn Khinh Vân Nhiễm:



- Tỷ tỷ, sau này tỷ định làm gì?



-Tỷ có thể tính toán gì chứ, đi từng bước tính từng bước, tới đâu hay tới đó.



Khinh Vân Nhiễm cười khổ. Hôm đó, tên ác ma kia suýt chút nữa là bóp chết nàng, tình cảnh hiện tại của nàng, có thể gọi là ngàn cân treo sợi tóc.