Thất Ngược Khí Phi

Chương 28 : Sống không bằng chết

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Nàng ra sức giãy dụa, mái tóc đen nhánh xổ tung đối lập với da thịt trắng nõn mềm mại tươi sáng, đồng tử tinh khiết tràn đầy hận thù, nước mắt trong suốt rưng rưng trong mắt không muốn rơi xuống, kiều nhan hoa lê mang vũ, quật cường không chịu thua.

Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên chặt mị, thân thể tuyệt mỹ ánh vào mắt, da thịt trắng nõn lõa ra ngoài làm thị giác hắn như bị đánh mạnh, ôn nhu lộng lẫy dưới ánh nến, trêu chọc thần trí của hắn, làm yết họng hắn khô khốc như bị lửa thiêu, đôi mắt trở nên u ám, hắn cảm giác máu toàn thân trở nên nóng rực, nhớ đến đêm tân hôn, hắn quấn lấy nàng đủ mọi tư thế, tư vị vui vẻ như vậy đến nay vẫn khó quên làm cho hạ phúc hắn khó chịu không cách nào kiềm chế.



Thân hình gầy guộc của Khinh Vân Nhiễm lộ hết ra ngoài, cả người ức chế mà run rẩy, nhớ lại cơn ác mộng kinh khủng, phút chốc như thủy triều dâng nhanh, hai tay mạnh mẽ chống đỡ người hắn, điên cuồng thét chói tai:



-Súc sinh! Buông ta ra…



-Đây cũng phải là lần đầu tiên, ngươi giả vờ trinh bạch làm gì?!



Tiêu Thần Hiên lạnh lùng cười, dục vọng không cách nào giải phóng, khẩu khí trở nên ác độc, ngón tay di chuyển dưới than nàng nhưng nàng không chút vui thích, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vặn vẹo, tâm tình không có do kích động.



Trong mắt Khinh Vân Nhiễm mờ đi, hai tay chống tại ngực hắn dùng sức cào xé, thét lên thảm thiết:



-Ngươi là ma quỷ sao? Lòng của ngươi, chẳng lẽ không cảm thấy chút đau đớn nào sao? Tại sao muốn làm người khác gia tăng thống khổ, nhìn vẻ mặt đau khổ của người khác, ngươi mới có thể thấy vui sướng sao?



Mày rậm trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Thần Hiên nhăn lại, trái tim đột nhiên bị chấn động đôi chút, tức mà hét lớn:



-Ta rất thống khổ, tất cả đó đều do ngươi ban tặng mà ra!



Khinh Vân Nhiễm không kiềm được, nước mắt không ngừng rơi xuống, tiếng nói nghẹn ngào đau khổ, mặc kệ hắn có lý do gì cũng không có tư cách đối với nàng như vậy!



-Cút ngay! Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng…



-Mắng đủ chưa?



Tiêu Thần Hiên lạnh giọng nói, trong mắt chứa đầy băng sương, mang theo lãnh ý thấu xương, hai tay nắm chặt bả vai nàng, âm trầm nói:



-Mặc ngươi nói cái gì cũng không cản được chuyện sắp tới. Tối nay ngươi không cản được đâu, ta muốn biến chuyện ngươi đang nghĩ trở thành hiện thực.



Thân hình cao lớn của Tiêu Thần Hiên đổ ập xuống, đem hai tay nàng trói chặt trên đầu, không kiêng nể gì sờ soạng, ánh mắt tàn nhẫn, dục vọng nam tính muốn cướp đoạt bốc lên từ đáy mắt hắn, khát vọng khát vọng đến cực hạn thiêu đốt trong mắt hắn, trống ngực dồn dập, làm cho hắn cảm giác cực nóng.




Tiêu Thần Hiên rủa thầm một tiếng, bạc môi mím chặt, lửa giận trong mắt cuồng thiêu, bàn tay to quét ngang mặt bàn, chén trà cùng nghiêng mực trên bàn rơi xuống mặt đất, phát ra những tiếng chói tai.



-Vương gia bớt giận!



Trảm đình tỉnh táo lên tiếng khuyên can, chắp tay trầm giọng nói:



-Vương phi mất tích, không chừng là do có người bắt cóc!?



Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên hít sâu một hơi, làm chính mình tỉnh táo lại, nhưng tức giận vừa mới qua lại bốc lên, nàng trần truồng như vậy thì chạy đi đâu? Nếu quả thật có người bắt nàng, vậy nàng…



Trong lòng suy nghĩ trăm thứ, càng nghĩ lòng lại càng loạn, phẫn nộ không kiềm chế hướng phía thị vệ, lạnh giọng quát:



-Nếu là như vậy, thị vệ khắp Vương phủ này thật vô dụng.



-Thuộc hạ đáng chết!



Chúng thị vệ quỳ xuống nói, bọn họ vẫn chưa phát hiện có thích khách hay kẻ trộm vào Hiên Vương phủ, nếu thật có người vào mà vô thanh vô tức không chút động tĩnh, đó nhất định là cao thủ tuyệt đỉnh, sợ rằng thân thủ phải trên cả Vương gia.



-Vương gia, người đừng tức giận quá mà mất đi sự tỉnh táo.



Trảm Đình ở bên thấp giọng nói, ngữ khí không kiêu ngạo lẫn không xu nịnh.



Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên cũng biết mình nôn nóng quá mức, hắn phất áo, nhíu mày quyết định, rồi trầm giọng hạ lệnh xuống:



-Trảm Đình, truyền lệnh xuống, đóng kín toàn bộ cửa lớn trong phủ. Phái ba đội thị vệ lấy vương phủ làm tâm, xuất binh đi tứ phương lục soát kĩ càng, đào tung chỗ này lên cũng phải mang Vương Phi trở về.



Thuộc hạ tuân mệnh!



Trảm Đình quỳ xuống chắp tay nói, hắn ít khi thấy Vương gia lo lắng vì một nữ nhân, đủ để thấy trong lòng Vương gia, Vương phi cũng có vài phân trọng lượng. Việc này không nên chậm trễ, hắn lập tức phái ba đội thị vệ tìm kiếm.