Thất Ngược Khí Phi
Chương 31 : Thoát khỏi kinh thành
Ngày đăng: 18:24 18/04/20
Cước bộ Khinh Vân Nhiễm nhẹ nhàng, chậm chạp đi ra khỏi tiệm cầm đồ, bằng việc trước kia ở hiện đại nàng mua đồ, sau một lúc cò kè mặc cả cuối cùng cũng lấy được một trăm lượng bạc, đánh giá một lúc, người ta mở cửa làm ăn buôn bán, cũng phải nhường người ta một chút.
Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thoát khỏi Vương phủ như tù lao kia, ngay cả không khí bên ngoài cũng có vẻ tươi mát hơn rất nhiều, đây là cảm giác của tự do sao?
Lúc này một đội tướng sĩ, người ngựa đang hiên ngang đi tới từ ngã tư đường, đan chúng đều dạt sang hai bên đường, thần sắc Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, đầu cúi xuống, tránh bị bọn họ kiểm tra, đúng là thần hồn nát thần tính rồi!
Bộp! không để ý, nàng va phải một lồng ngực nam tính, đối phương không chút hê hấn, nàng ôm trán ngẩng đầu, nhìn thấy tướng mạo nam tử, không khỏi giật mình, vội vàng cúi đầu, nói:
-Xin lỗi!
Nói xong liền vội vội vàng vàng lùi ra, đi nhanh rời xa khỏi hắn.
-Đợi một chút!
Nam tử đột nhiên đuổi theo, thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt Khinh Vân Nhiễm, nở một nụ cười nhạt với nàng:
-Vị tiểu huynh đệ này, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?
-Không có, ta không nhận ra ngươi!
Khinh Vân Nhiễm vội vàng lắc đầu nói, khuôn mặt trở nên cứng ngắc, hạ mắt xuống, hắn không có ý nhường đường, không nhịn được mà nói:
-Phiền ngươi nhường đường cho ta.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Duẫn Mặc Băng có chút chần chừ, sóng mắt chuyển động, vô tình nhìn thấy lỗ bấm khuyên tai trên tai nàng, từ hoài nghi biến thành khẳng định, thấp giọng nói:
-Vân Nhiễm, muội rời khỏi Vương phủ, định trốn đi đâu?
Trong phút chốc Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
-Ngươi nhận lầm người rồi!
Trong con mắt hiện lên tức giận, vì sao phải ép nàng, coi như chưa từng gặp, mở cho nàng một con đường sống không phải tốt sao?
Mày rậm Duẫn Mặc Băng nhíu chặt, Khinh Vân Nhiễm thở dài, xoay người bỏ đi, Duẫn Mặc Băng đuổi theo, bắt được ống tay áo của nàng, cố ý nói:
-Đừng che giấu nữa, ta biết là muội!
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, cắn chặt môi dưới, cầu khẩn:
-Duẫn công tử, muội biết huynh là người tốt, van cầu huynh, coi như chưa từng nhìn thấy ta, được không?
Khinh Vân Nhiễm thở dài, mặc kệ là vì lý do gì cũng không làm hắn tàn bạo đến vậy, người chết không thể sống lại, tăng thêm tội nghiệt giết chóc thì có lợi ích gì, chẳng lẽ hắn phải thấy người khác đau khổ thì mới có thể thoải mái sao?
Tốc độ xe ngựa giảm dần, hẳn là sắp tới cổng thành, Khinh Vân Nhiễm mau chóng lấy lại tinh thần, nàng cũng không muốn cơ hội trốn chạy tốt như vậy vụt mất.
Đột nhiên nàng nghe được binh lính thủ tại cổng thành lớn tiếng kêu phu xe:
-Dừng xe để kiểm tra!
Phu xe vội vàng dừng xe, cung kính để bọn họ kiểm tra, chỉ nghe binh lính lớn tiếng hói:
-Trong xe là ai? Các ngươi định đi đâu?
-Trong xe là chủ tử ta cùng bằng hữu, chủ tử ta vốn là đại phu mở y quán, lần này phải ra ngoài thành mua ít dược liệu.
Phu xe khiêm nhường đáp.
-Mở cửa xe để ta kiểm tra.
-Đại nhân, xin mời xem!
Phu xe nịnh nọt binh lính, một bên mở cửa xe ngựa ra, binh lính kiểm tra trong xe, ngồi bên trong là hai nam tử, một người vô cùng tuấn mỹ, một người thì vô cùng tầm thường, bất quá, nhìn chất liệu may y phục thì xem ra đó là người phú quý.
-Vương Đại Dũng, ngươi kiểm tra xong chưa? Nếu không có vấn đề gì thì để bọn họ ra khỏi thành, trong thành xảy ra chuyện, tướng quân ra lệnh chúng ta lập tức đóng cổng thành.
Một binh lính trung niên thúc giục nói.
Duẫn Mặc Băng nháy mắt với phu xe, phu xe hiểu ý nói với binh lính:
-Thế nào đại nhân? Nếu như không có vấn đề gì thì mời đại nhân cho xe đi qua.
Vừa nói, một bên tay đặt một vài đồng bạc vào trong tay binh lính.
Binh lính chần chừ một lúc, cảm giác không có vấn đề gì, thuận tay nhận bạc, lớn tiếng nói:
-Không có việc gì, không có việc gì, đi đi. Đóng cửa!
Tiêu Thần Hiên đứng ở trên thành quan sát một hồi, từ trên tường thành nhảy xuống, hắn vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là xe ngựa của Duẫn Mặc Băng, hắn thế nào lại ra khỏi thành hái thuốc?