Thất Ngược Khí Phi

Chương 35 : Để yên cho nàng trong một tháng

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống, con mắt trở nên lạnh lẽo, thanh âm lạnh lùng nói:

-Người nào nói linh tinh gì trước mặt nàng?



Thiên Tuyết lè lưỡi, hôn lên mặt Tiêu Thần Hiên, làm nũng nói:



-Đừng nên hung hãn như thế, không có người nào nói linh tinh gì trước mặt thiếp, dù sao cũng nên gặp nàng, nàng vốn là thê tử của chàng, sau này chúng ta cũng sẽ gặp mặt, nếu như sống cùng với nhau thì thiếp cũng bớt lo lắng.



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, mày nhíu chặt tiết lộ rối ren trong lòng, hắn ôn nhu ôm vai nàng ta, thấp giọng hứa hẹn:



-Ta sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất.



Đôi mắt Thiên Tuyết mờ ảo, cười nhạt nói:



-Chàng đối tốt với thiếp như vậy làm sao thiếp ủy khuất được, chỉ có thể trách thiếp và chàng gặp nhau quá muộn, không thể một mình có được chàng.



Trong lòng Tiêu Thần Hiên căng thẳng, không biết tại sao trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh kiều dung Khinh Vân Nhiễm quật cường, hắn lắc lắc đầu muốn xóa đi hình ảnh đó.



Thiên Tuyết thấy hắn lắc đầu, trong lòng cảm thấy đau đớn, nói:



-Hiên, có phải thiếp đã quá tham lam rồi không?



Tiêu Thần Hiên bỗng nâng mắt, nhìn chăm chú khuôn mặt giống Minh Nguyệt như đúc, trên đời này không thể nào có người giống nàng đến vậy, hắn kiềm chế tâm tình đang loạn lên, nhẹ giọng hỏi:



-Không phải, nếu nàng không thích, ta sẽ cho các nàng xuất phủ, được không?



Nghe vậy, Thiên Tuyết vội vàng lắc đầu:



-Không được! Hiên, chàng đừng làm như vậy, nếu vậy thiếp sẽ bị người khác nói là bất nghĩa!



Tiêu Thần Hiên nhướn mày, trong mắt hiện lên mừng rỡ, nàng quả nhiên giống hệt Minh Nguyệt, thiện lương như nhau, khóe môi khẽ cười:



-Được, sẽ theo ý của nàng.



Mắt Thiên Tuyết chợt mở lớn, mím môi, ôn nhu nói:



-Thiếp về trước đây, Hạnh nhi bị ngăn ở bên ngoài, không thể vào được, nhất định là đang chờ rất sốt ruột.


Tống ngự y bị Tiêu Thần Hiên nhìn chằm chằm đến lạnh cả sống lưng, sắc mặt hoảng sợ, nói:



-Hồi bẩm Vương gia, bởi vì trong cơ thể Vương phi có hàn khí ứ đọng làm lão thần không cách nào xác định được tuổi của thai nhi, chỉ có thể đoán là hơn hai tháng, kém ba tháng.



Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, tức giận nói:



-Đem Tống ngự y ra Trung viện, ngự y đệ nhất nhất thiện phụ khoa, thế nào lại có thể cho Bổn Vương đáp án như vậy?!



Tống ngự y bị ánh mắt sắc bén như dao của hắn chấn trụ, trán đổ mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nói:



-Vương gia bớt giận! Vi thần lập tức kê vài thang thuốc bổ để Vương phi tẩm bổ, đợi Vương phi an thai, trừ hết hàn khí trong người, đến lúc đó vi thần sẽ chẩn mạch lại, nhất định có thể cho Vương gia một đáp án chính xác.



Ánh mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên chán ghét, lạnh lùng nói:



-Ngươi kê thuốc cho tốt, Bổn Vương phái người đưa ngươi hồi cung.



Tống ngự y chắp tay khấu tạ ơn, kinh sợ lui ra.



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên nổi lên hồng quang, nếu như theo lời Tống ngự y lúc nãy tính ngày, nàng là vào Không Đình viện rồi mới có bầu, kết quả này làm cho hắn cực kỳ để ý.



Hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn Khinh Vân Nhiễm, trầm giọng nói:



-Khinh Vân Nhiễm, Bổn Vương sẽ để yên cho ngươi trong một tháng!



Chỉ thấy Khinh Vân Nhiễm buông mắt, không đáp lời, phảng phất như khinh thường hắn nói làm cho hắn tức giận, âm lãnh nghiêm mặt, phất tay áo rời đi.



Tú nhi nhìn bóng lưng Vương gia lãnh khốc rời đi, lòng không khỏi run lên, trong mắt hiện lên phẫn nộ, Vương gia hoài nghi hài tử trong bụng tỷ tỷ không phải của hắn, làm sao hắn có thể nghĩ như vậy được?!?



-Tỷ tỷ, tỷ đừng nên suy nghĩ nhiều, thai nhi quan trọng hơn…



-Tú nhi, muội không cần nói nữa, người kia ngay từ đầu đã không tin tưởng ta, ta cũng chưa bao giờ hy vọng hắn tin tưởng mình, hài tử này là của ta, là mạng của ta.



Tiếng nói thản nhiên lộ ra cứng cỏi phi thường.