Thất Ngược Khí Phi

Chương 41 : Phía sau màn độc thủ

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm rùng mình, thân hình mảnh khảnh đứng bất động, không giải thích, chỉ là ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Thiên Tuyết tái nhợt suy yếu, hy vọng tìm ra điểm gian trá.

Tuấn nhan Tiêu Thần Hiên đột nhiên trầm xuống, đôi môi mím chặt, ánh mắt lãnh lẽo bắn thẳng đến Khinh Vân Nhiễm đang run sợ, trong mắt dâng lên tức giận, lạnh giọng mắng:



-Khinh Vân Nhiễm, tốt nhất là ngươi không có liên quan gì đến chuyện này, nếu không, Bổn Vương tuyệt đối không tha cho ngươi!



Đôi mi thanh tú của Thiên Tuyết cau lại, đôi mắt sắc phức tạp, lời nói nhỏ nhẹ:



-Hiên, thiếp tin tưởng là tỷ tỷ vô tội, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tức giận, nghiêng mặt đi, yêu thương nhìn nàng ta, nhẹ giọng trấn an:



-Thiên Tuyết, ta biết nàng lương thiện, không nghĩ người là địch, nhưng tuyệt đối không thể ai cũng đánh giá như vậy được!



Ánh mắt trở nên lạnh lùng:



-Vậy tiện tỳ này của ngươi mưu hại Thiên Tuyết, Bổn Vương chắc chắn sẽ nghiêm trị. Nếu như còn có người đứng sau giật dây, Bổn Vương tuyệt đối không tha.



Khóe môi Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, đôi mắt liễm diễm, người đứng phía sau màn độc thủ? Lại đổ tội cho nàng đi!



Sắc mặt Tô Thiên Tuyết ngẩn ra, thàm hạ mắt, trong mắt có mạt dị sắc chợt lóe qua, thấp giọng nói:



-Hiên, việc này thiếp nghĩ không nên truy cứu nữa, về phần Tú nhi thì tùy chàng xử lý.



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên xẹt uqa tâm tình phức tạp, nắm tay nàng ta thật chặt, hứa hẹn nói:



-Thiên Tuyết, nàng yên tâm, ta tuyệt đối không cho người âm hiểm mưu hại nàng!



Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày liễu, đôi mắt trong suốt hiện lên phẫn nộ, đột nhiên lên tiếng:



-Vương gia, Tú nhi còn chưa tự mình nhận tội, ngươi làm như vậy không công bằng.



Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên quay đầu lại, mày kiếm nhíu chặt, nhìn thấy ánh mắt quật cường, tức giận của nàng, hừ lạnh nói:



-Ngươi muốn công bằng? Được! Vậy Bổn vương gọi tiện tỳ đó ra đây đối chất, cho ngươi tâm phục khẩu phục!



Ngực Khinh Vân Nhiễm phập phồng căng thẳng, Tú nhi ở cùng nàng lâu như vậy, nàng nhìn ta bản tính Tú nhi trong sạch cương trực, không người âm hiểm ác độc. Nếu như muốn hại nàng thì đã sớm xuống tay rồi, cần gì đợi đến ngày hôm nay, tự mình nhảy xuống nước? Rốt cuộc là bị người hãm hại hay là còn có ẩn tình khác? Chỉ có thể chờ Tú nhi ra đây mới có thể tra ra manh mối.



Tiêu Thần Hiên liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, ánh mắt lóe lên, kêu lớn:



-Ngườ đâu?!



Nghe tiếng, những người biết chuyện này chờ ở ngoài cửa đi vào, đồng loạt quỳ trên mặt đất, lớn tiếng:



-Vương gia có gì phân phó?!



Tiêu Thần Hiên trầm giọng nói:


Tiêu Thần Hiên nghiêng đầu, đôi mắt nhìn thẳng mắt Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, ôn nhu nói với Thiên Tuyết:



-Được! Theo ý nàng đi!



Sau đó hạ lệnh:



-Giải Tú nhi xuống giam vào phòng củi.



Lúc Tú nhi bị kéo xuống, thanh âm Tú nhi nhỏ tới múc cơ hồ không ai nghe được, kêu một tiếng tỷ tỷ, Khinh Vân Nhiễm vội vàng đi qua, Tú nhi nhỏ giọng bên tai nàng:



-Tỷ tỷ, Tú nhi xin lỗi người, phải cẩn thận những người bên cạnh…



*********************



Trong Hoa Phương viện.



-Thế nào rồi? Nha đầu kia khai hết rồi sao?



Lục Cầm vô cùng vội vàng hỏi.



-Chủ tử yên tâm, nha đầu kia rất mạnh miệng, người nhà của ả đang ở trong tay chúng ta, ả không có can đảm khai chủ tử đâu!



Mặt Mai nhi như gặp nạn, nói:



-Nghe nói, Tô Thiên Tuyết cầu tình cho ả, mạng chó của ả mới thoát.



-Hừ! Nha đầu chết tiệt kia, nếu như không phải ả chậm chạp không chịu xuống tay, không lãng phí thời gian đến một tháng thì tiện nhân kia bây giờ cũng không mang thai!



Lục Cầm phẫn hận không thôi, khăn tay tơ tằm quấn chặt vào ngón tay, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn.



-Nghiêm hình bức cung nhiều nữa ả ta chịu được bao lâu! Tiện tỳ ghê tởm này, dám không nghe theo lệnh ta làm việc.



-Ý chủ tử như thế nào?



Mai nhi nhíu mi hỏi.



-Không thể để cho ả ta còn sống, Mai nhi, ngươi mau tìm người kết liễu con nha hoàn kia, đến lúc đó nói là ả ta sợ tội tự sát, sẽ không có người hoài nghi.



Con mắt Lục Cầm sắc đến rùng mình, toát lên sát ý.



-Chủ tử, Mai nhi lập tức sai người đi làm.



Trên mặt Mai nhi nịnh nọt cười nhưng trongn lòng lại phát lạnh. Mưu kế này rất khá, một mũi tên bắn trúng hai đích, vừa có thể hãm hại Vương phi thành công, vừa có thể diệt trừ được đại họa là Tô Thiên Tuyết, kế này do chủ tử nghĩ được sao?