Thất Ngược Khí Phi

Chương 45 : Như có sương mù

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nheo mắt lại, đột nhiên giận dữ nói:

-Mặc Băng, ngươi nói bậy bạ gì đó? Thiên Tuyết sắp chết rồi mà ngươi còn nói hoang đường như thế à? Ngươi có dụng ý gì?



Duẫn Mặc Băng khẽ nhíu mày, quay đầu lại cười, thản nhiên nói:



-Thần Hiên, ngươi đừng tức giận, ta chỉ là nói ra một trường hợp khác.



Sắc mặt Tiêu Thần Hiên không hề tốt, ánh mắt u lãnh càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói:



-Ta không cho phép ngươi nói xấu Thiên Tuyết, nghĩ trường hợp khác cũng không được.



Khinh Vân Nhiễm cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen lộ vẻ đùa cợt khinh miết, lạnh lùng nói:



-Hiên Vương gia, Duẫn công tử chỉ là nói chuyện có thể xảy ra nhưng huynh ấy đâu có một mực chắc chắn rằng chuyện đó là do Thiên Tuyết làm?!



Mày kiếm của Tiêu Thần Hiên dựng thẳng, ánh mắt lạnh lùng lợi hại, chống lại ánh mắt lưu ly của nàng, tức giận nói:



-Ngươi câm miệng! Chuyện trước khi được điều tra rõ ràng thì người là người bị nghi ngờ là hung phạm nhiều nhất!



Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm liễm diễm, mím môi nhìn thẳng vào hắn, cười lạnh nói:



-Ta trong sạch thế nào tự thân ta biết, không nhọc Vương gia làm ơn, chỉ mong Vương gia gặp phải chuyện khó xử không nên đối xử bất công.



Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên lạnh lùng sắc bén, quát to:



-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng tưởng rằng có Mặc Băng ở đây thì mọi việc đều có thể tốt đẹp. Ngươi nghe kỹ cho Bổn Vương, nếu ngươi dám có can đảm quyến rũ Duẫn Mặc Băng nữa, Bổn Vương sẽ bẻ gãy cổ ngươi!



Tiêu Thần Hiên tức giận nói, ngữ khí vốn đã sặc mùi dấm chua.



Khinh Vân Nhiễm xấu hổ và tức giận, phẫn nộ lớn tiếng quát:



-Ta không quyến rũ huynh ấy!



Tay Duẫn Mặc Băng nắm thật chặt, con mắt hẹp dài hiện lên phẫn nộ:



-Thần Hiên, ta với chị dâu thật sự là không có gì, ngươi đừng tranh cãi nữa… Chị dâu, tính tình Thần Hiên nóng nảy, đừng cùng hắn so đo nữa.
-Khinh Vân Nhiễm, nếu Thiên Tuyết có gì bất trắc thì Bổn Vương chôn ngươi cùng với nàng.



Nói xong bàn tay to đẩy một cái làm nàng lảo đảo vài bước.



Duẫn Mặc Băng nhìn thấy cảnh này liền chắn ở phía trước Khinh Vân Nhiễm, Tiêu Thần Hiên trợn mắt, lập tức sai người đuổi Khinh Vân Nhiễm về Nam Phong uyển, phái thêm mấy thị vệ trông coi nghiêm ngặt.



Khinh Vân Nhiễm nhìn trời đầy trầm tư, cuộc sống phải lo lắng đề phòng, sợ hãi này sẽ kéo dài đến bao giờ? Nàng còn bị hãm hại bao nhiêu lần nữa? Còn có ba tháng, mỗi một ngày lại thấy dài như cả năm, nếu như không rời khỏi đây, tương lai của nàng sẽ kinh khủng như địa ngục nhân gian, chỉ có hắc ám vô cùng và tuyệt vọng.



********************



Hoa Phương viện, An Liễu lâu.



Trong phòng, Vũ Liễu đang ngồi trên bàn trang điểm soi gương, mắt phượng híp lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ôn nhu hỏi:



-Tình nhi, ngươi thấy Tô Thiên Tuyết là phụ nữ kiểu gì?



Tình nhi nao nao, hạ mắt, thản nhiên nói:



-Nô tỳ thấy ả ta không phải đơn thuần, đó là một người có rất nhiều tâm cơ.



Vũ Liễu cười quyến rũ nhưng lại toát ra lạnh lẽo:



-Tình nhi, ngươi rất thông minh, giúp ta rất nhiều. Ta vào phủ cũng được hai năm, làm rất nhiều chuyện, suy nghĩ cặn kẽ nhưng lại thua bởi một người chết, vị trí của ta trong lòng hắn, ta không cam tâm, không phục rồi không thể làm gì được, nhưng ít ra vị trí Vương phi kia phải là của ta. Có lúc ta nghĩ không biết nữ nhân đó có phải sớm biết mọi chuyện là do ta gây ra cho nên bây giờ mới mượn tay ta diệt trừ kẻ khác, đợi tới thời khắc cuối cùng thì ta sẽ phải chết thay?



Lòng Tình nhi thất kinh, hạ mắt xuống, cúi đầu nói:



-Chủ tử suy nghĩ sâu xa! Với mưu trí của người thì chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được!



Vũ Liễu mỉn cười, ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh lùng nói:



-Tình nhi, nhớ kỹ, ngươi ngàn vạn lần không nên phản bội ta! Ta thà làm ngọc nát chứ tuyệt đối không cho phép chuyện mình bị người khác tính kế!



Tình nhi vội vàng quỳ xuống đất, nói:



-Nô tỳ không dám!