Thất Ngược Khí Phi

Chương 47 : Hắn không tin

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Đôi mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ phức tạp, ánh mắt Duẫn Mặc Băng trong suốt, nói tiếp:

-Thần Hiên, ngươi không tin ta sao? Chỉ nói có mấy câu thôi mà.



Ánh mắt Tiêu Thần Hiên thâm trầm, thở dài, nói:



-Nhanh lên!



Xoay người ra phía cái ghế đặt ở ngoài đại lao, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi xuống chờ Duẫn Mặc Băng nói xong, tất cả thị vệ đều lui ra ngoài.



Duẫn Mặc Băng đến gần nói nhỏ bên tai Hạnh nhi, nhỏ giọng nói mấy câu, nghe vậy, đôi mắt Hạnh nhi ngẩn ra, lạnh lùng mở miệng nói:



-Ngươi đừng uổng phí tâm cơ, cái gì ta cũng không nói!



Duẫn Mặc Băng cười ôn nhu, ánh mắt như phát ra hàn quang, trầm giọng nói:



-Bây giờ không phải ta cầu ngươi nói, mà là ngươi không thể không nói, chuyện này liên quan đến tính mạng tiểu thư nhà ngươi.



Hạnh nhi biến sắc, cúi đầu nói:



-Chuyện gì ta cũng không biết. Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được!



Mày kiếm Duẫn Mặc Băng nhíu chặt, ánh mắt rét lạnh, thấp giọng lạnh lùng nói:



-Ngươi ngoan cố như vậy à? Cho dù ta có đưa thuốc giải thập nhật thực tâm ra cho Vương gia, ngươi cũng không muốn nói nửa chữ?



Trầm mặc một hồi lâu, Hạnh nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lẫm liệt, sau đó lại cúi đầu nói:



-Cho dù ngươi có nói cho Vương gia thì hắn cũng không tin đâu.



Nói xong, từ khóe miệng tràn ra máu tươi.



Duẫn Mặc Băng nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng ta, thanh âm lạnh lùng nói:



-Khôn quá mất linh, ngươi phải biết rằng, nếu ngươi chết thì chỉ càng làm tăng hiềm nghi cho Tô Thiên Tuyết.



Tiêu Thần Hiên cảm thấy khác lạ, bõng nhiên đứng dậy, đi nhanh vào trong đại lao, đôi mắt hắn tối lại, lạnh lùng nhìn Hạnh nhi một cái, trầm giọng hỏi:



-Mặc Băng, đã có chuyện gì xảy ra?



Sắc mặt Duẫn Mặc Băng có chút khó coi, ánh mắt lạnh như băng sắc bén, thấp giọng nói:



-Lúc nãy nàng ta muốn cắn lưỡi tự vẫn nhưng ta đã kịp thời ngăn được.




Khinh Vân Nhiễm cười lãnh đạm, nhìn thấy tay nàng, sắc mặt tối sầm lại, giọng nói khàn khàn:



-Tú nhi, muội chịu khổ rồi! Tay muội…



-Không làm sao ạ!



Tú nhi nhẹ giọng an ủi:



-Chỉ là sau này sẽ không có người hại Tú nhi nữa, dù sao sau này thì có ai cho muội lợi lộc gì, muội cũng không thấy vui mừng.



-Ừ, ta cũng vậy, hai ta làm bạn.



Khinh Vân Nhiễm cười lãnh đạm, lúc còn ở Không Đình viện đã phải chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ nghĩ lại chỉ có cuộc sống như vậy nàng mới cảm thấy an ổn, thoải mái.



-Tỷ tỷ, người không có việc gì là muội an tâm rồi!



Tú nhi có cảm xúc khó nói, dù sao thì mình cũng làm chuyện xấu, chỉ bị một trần đòn nhưng tỷ tỷ không làm bất cứ chuyện xấu gì lại bị Vương gia đối xử như vậy, thật sự làm cho người ta tức giận.



Khinh Vân Nhiễm an ủi, ôn nhu nói:



-Đừng đứng ở đây nữa, vào trong nhà rồi nói chuyện sau!



Tú nhi gật đầu, đi cùng Khinh Vân Nhiễm vào trong phòng, Khinh Vân Nhiễm rót cốc nước cho nàng, Tú nhi tiếp nhận, vô tình hỏi:



-Tỷ tỷ, có phải mấy ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện?



Khinh Vân Nhiễm nghe được câu hỏi, sắc mặt trầm xuống, đáp nhẹ:



-Thiên Tuyết cô nương trúng độc rồi, tính mạng vô cùng nguy hiểm, Vương gia hoài nghi là do ta làm.



Tú nhi nói:



-Tại sao Vương gia luôn đem chuyện xấu đổ lên đầu tỷ. Tỷ tỷ, không phải là muội đố kỵ nhưng muội cảm giác cô nương Thiên Tuyết này không hề đơn giản.



Khinh Vân Nhiễm quay mặt đi, nhìn Tú nhi một cái, thản nhiên nói:



-Thành thật mà nói, ta cũng nghĩ như vậy. Bất quá chỉ có thể nghĩ ở trong lòng. Sợ là Vương gia không cho phép nói xấu người yêu trong lòng hắn.



Nàng cười trào phúng, đang chuẩn bị ngồi xuống, ngoài cửa vang lên thanh âm thông báo:



-Vương phi, thuộc hạ đến đây truyền lệnh, Vương gia mời người tới Minh Nguyệt lâu