Thất Ngược Khí Phi
Chương 58 : Tuyệt tình bắt phá thai
Ngày đăng: 18:24 18/04/20
Đêm tối, Khinh Vân Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng cây rập rờn, tựa hồ như nổi gió rồi, cái lạnh cuối thu đầu đông đã đến, nàng cất bước đi tới, mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh lẽo thổi tới làm nàng bị bất ngờ lạnh đến rùng mình.
Cúi đầu, nhẹ cau mày, lông mi cong vút rung động, bàn tay nhỏ bé trắng muốt chạm vào bụng, bình thường thì bụng thỉnh thoảng bị đau, nhưng từ hôm qua, sau khi nàng bị ra máu thì không bị, có phải thai nhi xảy ra chuyện gì không?
Tú nhi vừa mới từ bên ngoài vào, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm mặc quần áo mỏng manh đứng cạnh cửa sổ, vội vàng lấy từ trong tủ áo khoác, đi tới bên cạnh khoác lên thêm cho nàng.
Khinh Vân Nhiễm quay đầu, thấp giọng nói:
-Tú nhi, Thiên Tuyết cô nương có nhận túi thơm không?
Tú nhi nhếch miệng, đáp:
-Rồi ạ! Xem phản ứng của nàng ta thì có vẻ là thích!
Khinh Vân Nhiễm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một việc, ảm giác việc tặng túi thơm có gì đó không tốt.
Tú nhi thấy nàng mặt ủ chau mày, vội vàng nói:
-Tỷ tỷ đang lo lắng chuyện gì sao?
Khinh Vân Nhiễm híp mắt lại, lấy tay dụi mắt, cúi đầu nói:
-Không có việc gì!
Tặng thì cũng đã tặng rồi, hối hận thì cũng vô ích, hy vọng là mình đã suy nghĩ quá nhiều! Chuyện có liên quan đến Thiên Tuyết không tốt lắm, sau này, nàng nên ít tiếp xúc với nàng ta thì hơn
Tú nhi cười cười, nói:
-Vậy thì tốt rồi! Tỷ tỷ, trời không còn sớm nữa, Tú nhi đi chuẩn bị bữa tối!
Khinh Vân Nhiễm xoa mặt, nhìn Tú nhi rời đi, trên mặt hiện lên u sầu, nàng vẫn phiền lòng một chuyện, cuối cùng là Duẫn Mặc Băng đã giấu nàng chuyện gì?
Bây giờ nàng chỉ có thể chờ hắn trở về mới có thể biết rõ ràng!
********************
Minh Hiên uyển, một nha hoàn vội vã chạy vào, cả kinh kêu lên:
-Vương gia, không tốt rồi!
Tiêu Thần Hiên đi từ trong phòng ra, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt tối lại, thấy bộ dáng nha hoàn bối rối, nhíu mày hỏi:
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tiểu nha hoàn bị hắn làm cho hoảng sợ hơn, kinh hoàng thất thố, vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói:
Tiêu Thần Hiên rống giận tàn bạo, một phát tát giáng xuống, nàng không chịu được lực đạo từ tay hắn, lảo đảo ngã xuống, thoáng chốc, cái bụng hơi nhô lên truyền đến đau đớn.
-Ngươi dám hại Thiên Tuyết, Bổn Vương cho ngươi sống không bằng chết!
So với hàn băng thì lời nói còn lãnh khốc hơn nhiều, làm cho người xung quanh chấn động.
-Ta không làm chuyện gì cả!
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên hận ý, một tay ôm bụng, xoa nhẹ rồi đứng lên, cố nén quặn đau trong bụng, lạnh lùng kêu lên.
-Không làm? Vậy ngươi đưa cho Thiên Tuyết cái gì?
Tiêu Thần Hiên lấy ra vật chứng, một tay đè nàng trên bàn, phẫn nộ không kiềm chế bóp chặt cổ nanfng, ánh mắt tàn khốc đẫm máu, điên cuồng tàn bạo.
-Không phải ta! Đồ hỗn đản không biết đúng sai này!
Khinh Vân Nhiễm phẫn nộ kêu to, trong mắt lộ ra oán hận cực điểm.
-Ngươi dám mắng ta? Tốt lắm!
Hắn buông tay ra, cười vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn làm người ta sợ hãi, đôi mắt lạnh như băng, cực kỳ phẫn nộ hét lớn:
-Bưng bát thuốc lại đây!
-Ngươi muốn làm gì?
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn bưng bát thuốc, lạnh lùng nhìn nàng, cả người cứng đờ.
-Báo thù, ngươi hại Thiên Tuyết sảy thai, lấy mạng nghiệt chủng trong bụng ngươi đền tội!
Tiêu Thần Hiên từng bước một đi tới trước mặt nàng, ánh mắt như hàn băng, tàn nhẫn đâm vào lòng nàng.
-Ta không uống!
Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ lùi về phía sau, nước mắt tràn ra như sắp vỡ đê, thân thể gầy yếu rất nhanh chạy ra ngoài cửa, nàng không muốn đứa con trong bụng nàng rời khỏi nàng…
-Không phải do ngươi!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên vô cùng lạnh lẽo, bước xa như bay, tiến lên bóp chặt cằm nàng, bóp miệng nàng, đem thuốc đổ nhanh vào trong miệng.
Khinh Vân Nhiễm khó khăn nuốt thuốc xuống, ánh mắt gắt gao nhìn hắn, tiếng nói khàn khàn lộ ra tuyệt vọng vô cùng thê lương:
-Tiêu Thần Hiên, ta vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay, ta nguyền rủa ngươi, cả đời không có được tình yêu, hai bàn tay trắng, cô độc sống quãng đời còn lại…