Thất Ngược Khí Phi
Chương 77 : Tắm máu Vương phủ
Ngày đăng: 18:25 18/04/20
Minh Nguyệt lâu.
Đôi mắt đẹp của Tô Thiên Tuyết tối lại, trong mắt bắn ra cái nhìn rét lạnh, phẫn hận cầm chén trà trong tay nắm mạnh vào cánh cửa, phát ra tiếng động lớn.
Nàng ta lạnh lùng thầm rủa:
-Đáng chết!
Ưu Nhã đứng ở một bên, thầm thở dài, an ủi nói:
-Chủ tử bớt giận!
Tô Thiên Tuyết cắn môi, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi gấp cái gì? Làm hắn chết yên ổn như vậy thật sự là quá dễ dàng cho hắn!
Nếu để Duẫn Mặc Băng cứu hắn thì tương lai muốn giết hắn, vô cùng khó khăn!
Ưu Nhã nhẹ mím môi, thản nhiên nói:
-Chủ tử, nếu Vương gia chết không phải rất có lợi cho kế hoạch vào buổi tối!?
Trong mắt Tô Thiên Tuyết như chứa băng sương, lạnh lùng nói:
-Nếu hắn đã chết thì chuyện mới khó thực hiện! Chỉ có mình hắn biết “Bình càn hồn chẩm” ở đâu!
Tiên hoàng của Đông Kỳ giữ lại rất nhiều bảo vật, “Bình càn hồn chẩm” là bảo bối mà người trong giang hồ mơ tưởng lấy được, nghe đồn, chỉ cần tìm được người có duyên, giải được mật mã thì có thể biết hết chuyện quá khứ, tương lai… Đây mới là mục đích chủ yếu của Cung chủ Tuyệt Sát cung, bọn họ muốn bảo bối này, mà nàng ta lại muốn tìm Tiêu Thần Hiên báo thù, hận sâu với mối thù nợ máu, cái gì cũng có thể hy sinh, nàng ta sẽ không cho Tiêu Thần Hiên sống yên ổn, cho dù hắn còn sống, nàng ta cũng phải làm cho hắn đau khổ tột cùng!
Giọng nói nàng ta lạnh lùng:
-Ưu Nhã, ngươi đi gặp Tuyệt Nhận, phát động mật lệnh…
**********************
Khinh Vân Nhiễm mệt mỏi từ trong mộng tỉnh lại, mí mắt nặng nề, hơi khó mở ra.
Mơ hồ ngửi thấy trong bầu không khí có mùi hương hoan ái, lại đang người khác ôm, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng.
Nàng hơi nhíu mày, hơi cử động thân thể, đau đớn từ thân dưới truyền đến, nàng định trở người thì có cảm giác như bị xe tải chẹt qua người, xương cốt cũng đau, từng khớp xương đều đau đớn.
Nghe thất tiếng tim mình đập, trong lòng xuất hiện kinh hoàng, nàng không chết? Là ai cứu nàng?
… Là Duẫn Mặc Băng, hay là những người khác? Nàng đột nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu, nhìn thấy hình dáng của người đó, đôi mắt đẹp trừng lớn, trong tâm chấn động, tại sao lại là hắn? Đôi mày nhíu chặt lại, chán ghét đẩy hắn ra.
Tiêu Thần Hiên chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy nàng, trong mắt hiện lên mừng rỡ, giọng nói khàn khàn:
Nói xong lấy từ đai lưng ra một miếng ngọc bội đưa cho Khinh Vân Nhiễm.
Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm cảm kích, nói:
-Cảm ơn huynh!
Duẫn Mặc Băng cười lãnh đạm không nói gì, đáp ứng chuyện của nàng, hắn nhất định sẽ làm được!
Lúc này ngoài cửa ồn ào, tiếng thị vệ sợ hãi thét lên:
-Người đâu, có thích khách xông vào Vương phủ!
Ngay sau đó lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên xé ngang bầu trời đêm:
-Á! Giết người rồi?
Lại nghe thấy tiếng nha hoàn kinh hô không ngừng vang lên.
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngây dại, nhìn Duẫn Mặc Băng.
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng tối lại, trầm giọng nói:
-Ta đi xem một lát!
Nhìn tình cảnh ngoài cửa sổ, vẻ mặt không khỏi chấn động, một đám sát thủ mặc đồ đen từ trên trời nhảy xuống, thân thủ mỗi người đều bất phàm, gặp người nào giết người đó, chỉ trong nháy mắt, cả Vương phủ đã chìm trong biển máu.
Như địa ngục thê thảm chốn nhân gian.
Duẫn Mặc Băng lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới bên giường, dìu Tiêu Thần Hiên lên, một tay ôm thắt lưng Khinh Vân Nhiễm, đá văng cửa ra, dùng lực dưới chân nhảy cao lên, bước chân dẫm nát mái hiên bay lên trời.
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, nhìn dưới đất có rất nhiều thi thể, hạ nhân trong phủ không ai may mắn trốn thoát, tất cả thị vệ trong phủ đang sống chết đối phó với bọn sát thủ.
Chỉ nghe thấy thanh âm mũi kiếm đâm vào da thịt xen lẫn những tiếng kinh hô, vang vọng trong trời đêm, vô cùng thê lương, cảnh tượng đập vào mắt là những bông hoa máu bắn khắp nơi, trên đất đầy máu tanh, làm nàng muốn nôn, nàng ôm chặt ngực, kinh hồn chưa thể bình tĩnh.
Đột nhiên, Trảm Đình từ dưới phi thân lên, kêu lên với Duẫn Mặc Băng:
-Duẫn công tử, giao Vương gia cho ta!
Duẫn Mặc Băng giao Tiêu Thần Hiên cho Trảm Đình, xoay người một lòng bảo vệ Khinh Vân Nhiễm, phía sau có vài tên sát thủ đuổi theo. Mấy tên đó đều hướng vào hắn, đường đao ác độc!
Lúc này Khinh Vân Nhiễm nhìn thấy cách đó không xa có một mũi tên phóng hướng vào sau lưng Duẫn Mặc Băng, cả kinh kêu lên:
-Mặc Băng, cẩn thận!