Thất Ngược Khí Phi

Chương 80 :

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Thượng Quan Nguyệt thấy thế vội vàng đứng dậy, rót một chén nước đưa cho Khinh Vân Nhiễm, nói:



-Không sao chứ?!



Khinh Vân Nhiễm vội vàng uống chén nước hắn đưa cho, nén đi cảm giác khó chịu bên trong, nâng mắt, cười cảm kích với Thượng Quan Nguyệt.



Tạ Phi Yên nhìn thấy hành động của bọn họ, tức giận đến nỗi hai tròng mắt đỏ lên, trừng mắt nhìn chằm chằm hai người, xấu hổ thành phẫn nộ quát:



-Thượng Quan Nguyệt, huynh thật là quá đáng!



Nói xong khóc chạy ra ngoài.



Thượng Quan Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không biểu lộ thái độ gì, trên khuôn mặt còn có vẻ dịu dàng chói lọi.



Khinh Vân Nhiễm lén nhìn vẻ mặt Thượng Quan Nguyệt một cái, xem ra Phi Yên cô nương kia nhất định là “hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình”, nhưng đây là chuyện của người ta, nàng có tư cách gì để tham gia?



Đột nhiên Thượng Quan Nguyệt bắt lấy mạch nàng, đôi mắt nao nao, trầm giọng hỏi:



-Nàng trước kia từng dùng qua Yết tử thảo?



Sau khi giúp nàng giải độc, hắn nhiều ngày không chẩn lại mạch cho nàng, không nghĩ tới nàng lại có mang hơn một tháng, nàng là người đã xuất giá, đã có vị hôn phu, biết được tin này, trong lòng hắn không hiểu sao có chút mất mát.



Khinh Vân Nhiễm nhớ qua nhớ lại, trong mắt hiện lên bi ai, cắn chặt môi, gật đầu cụp mắt, khàn khàn nói:



-Ta không biết mình dùng nó lúc nào…



Trong lòng Thượng Quan Nguyệt trừ kinh ngạc ra mà còn mang theo thương xót, nàng không chỉ có những vết thương nặng trên người mà ngay cả đứa con trong bụng cũng bị người ta độc hại. Đôi môi mỏng hơi mở ra, cuối cùng thở dài một hơi, ôn hòa nhìn nàng, nói:



-Nàng mang thai rồi!



Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt khiếp sợ, trong mắt hiện đầy bất an, lắc lắc đầu, tay chạm vào bụng, khàn khàn nói:



-Không có khả năng! Ta, ta hôn mê bao lâu rồi….



Gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, ánh mắt nhìn xa xăm, thản nhiên nói:



-Nàng hôn mê một tháng rồi, đứa trẻ trong bụng cũng một tháng rồi!



Một tháng, đứa con này là của Tiêu Thần Hiên!


-Vâng, Hoán nhi vĩnh viễn không rời xa mẫu thân.



Thấy Khinh Vân Nhiễm che miệng, đau khổ, sợ hãi, khủng hoảng, tâm tình phức tạp luẩn quẩn trong đầu, lòng chua xót không chịu nổi, nhẹ giọng kêu:



-Khinh nhi…



Khinh Vân Nhiễm hồi phục lại tinh thần, nhìn người đến là hắn, trong mắt hiện lên u sầu, lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn:



-Thượng Quan, huynh đến đây từ lúc nào?



Thượng Quan Nguyệt nhíu chặt mày, thản nhiên nói:



-Vừa xong.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoán nhi thoạt nhìn thì vô cùng trắng nhợt, nhưng sau khi thấy Thượng Quan Nguyệt đến thì không khỏi vui mừng kêu lên:



-Thượng Quan thúc thúc…



Khóe miệng Thượng Quan Nguyệt hơi nở nụ cười, cất bước tiến lên, xoa xoa đầu Hoán nhi, thản nhiên nói:



-Hoán nhi, uống thuốc có khó không?



Hoán nhi gật đầu, có chút tự hào, nói:



-Thuốc rất khó uống, nhưng Hoán nhi dũng cảm nên uống hết rồi.



Thượng Quan Nguyệt cười nhẹ không nói, liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái, cúi đầu nói:



-Khinh nhi, chuyện lần trước nàng nhờ ta điều tra, đã có manh mối rồi.



Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm ngây ra, nhìn Hoán nhi một cái, hôn lên trán nó, sau khi lừa được Hoán nhi đi ngủ thì theo Thượng Quan Nguyệt ra khỏi phòng.



Ý định của nàng lúc đầu chỉ là bình thản sống hết một đời, nhưng sau khi có Hoán nhi, nàng không thể không suy nghĩ cho sức khỏe của con, nếu như không có Thượng Quan Nguyệt thì sợ rằng Hoán nhi đã mất lâu rồi, hôm nay cũng vì sức khỏe của Hoán nhi.



Nàng phải nghĩ biện pháp mang con về hiện đại chữa trị.



Thượng Quan Nguyệt nhìn nữ tử kiên cường này, trong mắt hiện lên đau lòng, thản nhiên nói:



-Ba ngày sau, huynh ấy sẽ đến Nam Dục tham dự tiệc rượu quốc gia, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách đưa nàng vào cung.