Thất Ngược Khí Phi

Chương 83 : Hàn độc phát tác

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Ánh trăng tự nhiên chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, làm gương mặt hắn lộ vẻ tái nhợt, tóc búi gọn sau đầu, đôi mắt đen nhánh như mực, thâm trầm như bóng đêm, khóe môi lộ ra mấy phần thê lương và cô đơn.



Khinh Vân Nhiễm đứng lên, đi tới, gương mặt nghiêm trọng, ánh mắt phức tạp nhìn đối phương, tránh đánh thức Hoán nhi, xuống giọng hỏi:



-Duẫn tiểu Vương gia ban đêm xông vào Minh Vân sơn trang có mục đích gì?



Nàng ra lệnh cho chính mình trấn định, hắn ở trước mắt nàng mà nói vốn là một người xa lạ, phản ứng như vậy mới bình thường, lời tuy nói vậy, nhưng lòng bàn tay lại nắm chặt lại, bên trong ướt mồ hôi.



Nghe được giọng nói của nàng, đôi mắt đen của Duẫn Mặc Băng ngẩn ra, nhưng vẫn giấu rất tốt, trong mắt hiện lên đau đớn, hay là đã biết được nàng là Khinh Vân Nhiễm rồi?



Hắn mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng:



-Tại hạ cũng không có ý mạo phạm cô nương, tiệc tối hôm nay gặp cô nương, cảm giác cô nương và một người quen mà tại hạ vẫn tìm kiếm rất giống nhau, cho nên ban đêm mới vô lễ xong vào đây, nghĩ muốn lén nhìn mặt cô nương để giải đi nghi hoặc trong lòng.



Khinh Vân Nhiễm cau mày lại, lạnh lùng nói:



-Chỉ là vì tương tư cố nhân mà ban đêm xông vào khuê phòng nữ tử, tiểu Vương gia làm việc không phải là quá càn rỡ rồi sao?



Duẫn Mặc Băng nhìn chằm chằm đôi mắt kia, mặt biến sắc, nói:



-Là tại hạ đường đột!



Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, thấp giọng nói:



-Trên đời có nhiều người tướng mạo rất giống nhau, nhiều không kể xiết, chẳng lẽ tiểu Vương gia gặp một nữ tử giống người đó thì nhận định là người ấy sao?



Đôi mắt Duẫn Mặc Băng sáng lên, thản nhiên nói:



-Cũng không phải vì tướng mạo tương tự, mà là cảm giác, cảm giác làm cho người ta….



Khinh Vân Nhiễm thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt mình, nhưng không cách nào trốn tránh ánh mắt của hắn, ra vẻ trấn định, hỏi:



-Vậy khi tiểu Vương gia nhìn Nhược Minh đã giải được nghi ngờ trong lòng chưa?



Duẫn Mặc Băng không vì nàng lãnh đạm mà chịu lui bước, ngược lại còn nở nụ cười, nói:



-Còn chưa rõ, nhưng tính cách của cô nương lại rất giống với cố nhân đó.



Khinh Vân Nhiễm đối với lời hắn, không có ý kiến gì.



Duẫn Mặc Băng nhìn nàng, thấp giọng hỏi:



-Cô nương không phải người Nam Dục?



Khinh Vân Nhiễm cau mày lại, thản nhiên nói:



-Không phải hay không cũng không có quan hệ gì với tiểu Vương gia!



Khinh Vân Nhiễm muốn thoát khỏi đề tài này, nếu tiếp tục hỏi sợ rằng nàng sẽ lộ ra chân tướng, khuôn mặt lạnh lùng, nói:



-Tiểu Vương gia, đêm đã khuya, nếu đã biết mọi chuyện rõ ràng rồi, mời người về cho!



Nàng phải vội vàng đuổi hắn đi, nếu chẳng may gặp nhị ca ở đây, với trí óc của hắn làm sao lại không đoán ra? Đến lúc đó thân thế của nàng sẽ bị bại lộ.




Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo, ánh mắt lợi hại đâm thẳng vào sống lưng Khinh Vân Nhiễm.



Thượng Quan Nguyệt cười nhẹ với nàng:



-Huynh ấy không còn chuyện gì nữa, không lâu sau sẽ tỉnh lại!



Nói xong hắn vội vàng che miệng, từ yết hầu chảy ra máu tươi, chảy xuống theo cánh tay hắn.



Khinh Vân Nhiễm kinh hô:



-Thượng Quan!



Lập tức bắt mạch hắn, ánh mắt đột biến, không có khả năng! Nàng ở bên cạnh hắn bốn năm, y thuật cũng học được chút ít, đây là dấu hiệu hàn độc phát tác, không phải mỗi năm mười hai tháng mới phát tác một lần sao? Tại sao lại nhanh như vậy?



Thượng Quan Nguyệt vội vàng an ủi, nói:



-Ta không có việc gì….. Khụ khụ….



Tay hắn dời bên môi ra, một ngụm máu tươi phụt lên mặt đất, bắt đầu ho khan kịch liệt, giống như sắp ho cả lá phổi ra.



Khinh Vân Nhiễm cắn môi, tâm co rút đau đớn, giả vờ tức giận, quát:



-Đừng cậy mạnh! Để ta đỡ huynh, bên trong hẳn có thuốc!



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh như băng, vội vàng sai khiến:



-Còn không mau đỡ Thượng Quan công tử vào trong phòng!



Bọn thị vệ như mới tỉnh từ trong mộng, Thượng Quan Nguyệt xua tay, thản nhiên nói:



-Không có gì đáng ngại, Khinh nhi đỡ ta là được rồi!



Gương mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên cứng đờ, trong đôi mắt có hai ngọn lửa thiêu đốt hàn băng, nắm tay rất chặt, ý bảo thị vệ đẩy hắn vào trong.



Thượng Quan Nguyệt nằm ở trên giường, ho khan, vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm rối bời, bình thuốc đã cầm tới, lúc này hắn lại ho ra một ngụm máu, phun hết lên y phục của nàng.



Nàng biến sắc, vội vàng đưa viên thuốc ra, nhẹ giọng nói:



-Há miệng!



Giờ phút này, nàng hy vọng có Hành Vân hoặc Thủy Lưu ở đây, nàng là một người không có nội lực, căn bản không thể giúp hắn được chuyện gì!



Viên thuốc nuốt quá nhanh làm Thượng Quan Nguyệt lại bắt đầu ho khan.



Khinh Vân Nhiễm nhanh chóng đứng dậy, rót một chén nước đưa tới bên miệng Thượng Quan Nguyệt, sau khi hắn uống xong, hỏi:



-Đỡ hơn chưa?



Khí tức Thượng Quan Nguyệt vững vàng hơn, Khinh Vân Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh bị thắt chặt được thả lỏng, phát hiện mình cắn môi chặt quá, không biết đã chảy máu từ bao giờ….



Nhất cử nhất động của nàng đều bị Tiêu Thần Hiên thu hết vào mắt, trong lòng hắn giống như bị một ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, phẫn nộ dấy lên trong ngực hắn!