Thất Ngược Khí Phi

Chương 94 : Tin qua đời kinh hoàng

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Suốt ba ngày.



Khinh Vân Nhiễm bắt đầu cô lập chính mình, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, sống trong thế giới của chính mình, đối với bất cứ chuyện gì bên ngoài cũng không hề phản ứng, cả ngày chìm trong đau thương không kiềm chế được.



Chỉ có thể nói một câu, thể xác không có linh hồn.



Hoán nhi là băn khoăn duy nhất của nàng, vốn là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, mất đi con, nàng không biết mình tồn tại còn có giá trị gì, sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?



Lý trí của nàng muốn thoát khỏi tư tưởng tiêu cực này, nhưng tình cảm này không phải do nàng điều khiển.



Nỗi đau này quanh quẩn trong lòng nàng, trói chặt lấy nàng, hơi cử động một chút là đau tới mức không thể thở được.



Càng cố thoát khỏi nó, càng đau đớn hơn!



Nếu như sớm biết rằng bé chỉ đến với cuộc đời có ba năm ngắn ngủi, nhưng lại phải chịu quá nhiều đau đớn và đau khổ, luôn bị hành hạ như vậy, nàng nhất định không chọn sinh bé ra.



Nhưng làm cho người ta thấy thất vọng nhất chính là, trên đời này không có chữ “nếu như”….



Đứa con vốn là người thân, là máu mủ ruột thịt với nàng, nàng không đành lòng dứt bỏ, nguyên nhân là vì nàng không muốn vậy cho nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay.



Nàng tưởng rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng nàng lầm rồi, trời cao cũng không quan tâm được hết từng người.



Trên đời cũng không có thứ thuốc gọi là hối hận, sai lầm chính là sai lầm, khi tính mạng chấm dứt, nó sẽ cự tuyệt một cách tàn nhẫn bất cứ kẻ nào muốn đền bù, đây chính là trừng phạt.



Vừa nhớ đến Hoán nhi ngoan ngoãn, thật sự đã rời khỏi nàng rồi….



Trái tim bất giác co chặt lại, đau đớn tới mức không hít thở được.



Thượng Quan Nguyệt cảm nhận sức sống của nàng giống như từng giọt, từng giọt nước chảy xuống, nếu còn tiếp tục chảy nữa, nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi sự bi thương, không thoát khỏi nỗi đau mất đi Hoán nhi.



Chàng biết, nàng đang chuộc tội, muốn dùng tính mạng của mình để đền bù, nếu như lúc đầu nàng can đảm không sinh Hoán nhi ra thì sẽ không có quả đắng ngày hôm nay.



Nhưng con người rất phức tạp, nếu may mắn biết rõ mọi chuyện thì làm sao để lại hậu quả, chàng không cho rằng Khinh nhi đã sai lầm, bởi vì cả chàng và nàng đều không có khả năng đoán được tương lai, chỉ có thể trách vận mệnh quá tàn khốc.



Mặc dù trong lòng vô cùng bi thương nhưng chàng vẫn còn chuyện phải làm, lo hậu sự của Hoán nhi, bắt hung thủ hạ độc. Chàng thề, tuyệt đối không ta cho kẻ đã làm hại Hoán nhi, phải cho chúng sống trong địa ngục sâu thẳm.



Chàng vỗ về gương mặt nhỏ nhắn mất hồn, đôi mắt ảm đạm.



Ba ngày, có ăn gì cũng đều nôn hết ra, bây giờ chỉ có thể uống nước cầm hơi, tính mạng của nàng đang cận kề cái chết.



Nhẹ thở dài một tiếng, nghiêng đầu, bưng một bát thuốc đặt lên đầu giường, dịu dàng nói:



-Khinh nhi, ngoan, mở miệng ra, uống hết thuốc đi….
-Mau gọi Phương thống lĩnh đến đây cho Bổn Vương!



Cả người Nguyên nhi ngẩn ra, vội vàng nói:



-Vâng, Vương gia.



Sau khi Nguyên nhi lui ra ngoài, Tiêu Thần Hiên chạm lên vết thương trên ngực, trong đôi mắt hiện lên khổ sở, thì thào tự hỏi:



-Cuối cùng vẫn là quá muộn sao?



Cho dù không hận, cũng vĩnh viễn không yêu hắn….



Không bao lâu sau, một nam tử nhanh chóng đi vào, quỳ xuống, nói:



-Thuộc hạ tham kiến Vương gia!



Tiêu Thần Hiên ngước mặt, dựa người ngồi ở đầu giường, hói:



-Ngày ấy sau khi Bổn Vương hôn mê xảy ra chuyện gì?



Người Phương thống lĩnh run lên, trầm giọng trả lời:



-Thuộc hạ đáng chết, Vương phi bị người của Minh Vân sơn trang cướp đi!



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, mặc dù chuyện cũng nằm trong dự liệu của hắn nhưng vẫn không nén được chua xót trong lòng.



-Còn gì nữa?



Phương thống lĩnh gục đầu xuống, trầm giọng nói:



-Mấy ngày nay, Minh Vân sơn trang đang có tang sự, con nuôi của Thượng Quan trang chủ bị người ta dùng độc ám hại, trong sơn trang xanh phòng rất nghiêm ngặt, thuộc hạ không có lệnh của Vương gia, không dám tùy tiện làm việc.



Ngực Tiêu Thần Hiên nhói đau, đôi mắt hẹp dài trừng lớn, nỗi đau này vừa bất ngờ vừa mãnh liệt, hai tay nắm chặt lại, hỏi:



-Ngươi nói là ai chết?



Phương thống lĩnh ngẩn ra, trầm giọng trả lời:



-Là con nuôi của Thượng Quan trang chủ, tên là Thượng Quan Hoán.



Đột nhiên trái tim Tiêu Thần Hiên như bị một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào, đau tới nỗi không nói nên lời, vết thương mới được băng bó lại bị đả thương. Máu thấm ra, thấm đỏ cả băng gạc trước ngực….